Thursday, October 1, 2015

từ những đày đọa mộng

như ly rượu mừng đêm nay
mùa xuân theo chân em chạy về trên từng
nấc thang
ngái ngủ
có trong anh nghe êm đềm sắc áo sang đông
em thì đã vô tình như làn khói mỏng
còn trôi mong manh qua ngọn trời cuồng

hãy mở mắt từ hôm nay
cùng dĩ vãng thu mình trong chăn áo ấm
dù hôm mai trăng sao tròn chuyện sông hồ
em hãy còng vai ru con thì-thầm-thì-thầm như hồn lệ tủi
có anh băng nhanh trên cuộc đời mình
có chéo khăn lau-khô-lau-khô trăm tình giới mộng

em nhọc nhằn như mây
hãy dựng hồn nhau từ vách núi
vách núi cheo leo trên nỗi tình hờ
có anh ôm em nghe tình thân trốn chạy

hãy trở về, trở về
như lần bỏ đi sau cùng từ đời sống mọn
như ngày tham lam theo hơi thở ngắn dài
như tình tan khô trong làn muối biển

anh thì suốt đời âm thầm hơn sông
như ngọn cau bắn vút thân mình vào trời non lầm lỡ
đã là chiêm bao như sông cạn đá mòn
giữa bình minh giăng ngang đã
cụt
đầu
như khói

anh có rất nhiều trên tay anh
anh có rất nhiều trên chân anh
những nụ mầm chưa bao giờ thoát ra khỏi
lòng vỏ cứng
từ những âm mê trong buốt trên môi người
anh bỗng thấy em ca mừng
rất lạ

hãy trở về trở về
sẽ thân ái như lần bỏ đi
như trên môi hôn nghe từ biệt chảy dài
như trên vai anh kiêu hùng hơn đá dựng

từ giọng cười em bây giờ mềm như ngọn cỏ
có con suối hôm nao vẫn ngang nhiên
chảy qua
trên
nô lệ mình
anh bỗng nhìn ra em
nhìn-ra-em từ triền đất động

đã bắt đầu hôm nay
đã bắt đầu hôm mai
đã bâng khuâng trên từng vồn vã u hoài
anh đã thấy
đã thấy khi cùng nhau vẫy chào trong
môi cười nghiệt ngã

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN