Wednesday, April 19, 2017

VŨ ANH KHANH (1926-1956)





















sống trong gông cùm nô lệ ngoại bang
thì đấu tranh để dành độc lập là khát vọng cao cả của dân tộc

Vũ Anh Khanh theo kháng chiến chống Pháp thành công
ông ngây thơ tập kết ra Bắc 
với lý tưởng chơn chất trong sáng
dân tộc trước hết 
nhưng khi chạm mặt với thực tế gian trá việt minh cọng sản
ông vỡ mộng 

biết mình lầm lạc
ông quay vào với miền Nam tự do
như một lần ra đi thứ hai
để phục hưng niềm tin

bất hạnh thay
lần thức tỉnh này đã khiến ông phải trả giá bằng sinh mạng của chính mình
trên đường vượt tuyến 
khi đang cố bơi qua bờ nam sông Bến Hải

tôi luôn nhớ về Vũ Anh Khanh như biểu tượng của chính trực lương thiện.
cùng tiếc thương cho một tài hoa nhẹ dạ 
lỡ bộ cùng đường

ông đã xa lìa mặt đất
nhưng "Tha La Xóm Đạo"
vẫn da diết ngân vang
rưng rức bồi hồi
chan chứa sử thi
nồng nàn hiu hắt

Nguyễn Đức Bạtngàn (2001)

---

Thơ VŨ ANH KHANH

THA LA XÓM ĐẠO 

Đây Tha La xóm đạo 
Có trái ngọt cây lành 
Tôi về thăm một dạo 
Giữa mùa nắng vàng hanh. 
Ngậm ngùi Tha La bảo
Đây rừng xanh rừng xanh 
Bụi đùn quanh ngõ vắng, 
Khói đùn quanh nóc tranh. 
Gió đùn quanh mây trắng, 
Và lửa loạn xây thành. 

Viễn khách ơi
Hãy dừng chân cho hỏi, 
Nắng hạ vàng ngàn hoa gạo rưng rưng. 
Đây Tha La, một xóm đạo ven rừng, 
Có trái ngọt, cây lành, im bóng lá, 
Con đường đỏ bụi phủ mờ gót lạ. 
Ngày êm êm lòng viễn khách bơ vơ
Về chi đây

Khách hỡi
Có ai chờ
Ai đưa đón

Xin thưa
tôi lạc bước
Không là duyên, không là bèo kiếp trước, 
Không có ai chờ, ai đón tôi đâu
Rồi quạnh hiu, khách lặng lẽ cúi đầu, 
Tìm hoa rụng lạc loài bên vệ cỏ, 
Nhìn cánh hoa bay ngẩn ngơ trong gió, 
Gạo rưng rưng, nghìn hoa máu rưng rưng. 
Nghìn cánh hoa rơi, lòng khách bỗng bâng khuâng. 
Tha La hỏi
Khách buồn nơi đây vắng
Không, tôi buồn vì mây trời đây trắng
Và khách buồn vì tiếng gió đang hờn
Khách nhẹ cười, nghe gió nổi từng cơn, 
Gió vi vút, gió rợn rùng, gió rít. 
Bỗng đâu đây vẳng véo von tiếng địch
Thôi hết rồi còn chi nữa Tha La
Bao người đi thề chẳng trở lại nhà. 
Nay đã chết giữa chiến trường ly loạn 
Tiếng địch càng cao, não nùng ai oán
Buồn trưa trưa, lây lất buồn trưa trưa, 
Buồn xưa xưa, ngây ngất buồn xưa xưa, 
Lòng viễn khách bỗng dưng tê tái lạnh. 
Khách rùng mình, ngẩn ngơ lòng hiu quạnh. 
Thôi hết rồi còn chi nữa Tha La
Đây mênh mông xóm đạo với rừng già. 
Nắng lổ đổ rụng trên đầu viễn khách. 
Khách bước nhẹ theo con đường đỏ quạch, 
Gặp cụ già đang ngóng gió bâng khuâng. 
Kính thưa cụ, vì sao Tha La vắng 
Cụ ngạo nghễ cười rung rung râu trắng, 
Nhẹ bảo rằng 
"Em chẳng biết gì ư? 
Bao năm qua khói loạn phủ mịt mù
Người nước Việt ra đi vì nước Việt. 
Tha La vắng vì Tha La đã biết, 
Thương giống nòi đau đất nước lầm than." 

Trời xa xanh, mây trắng nghẹn ngàn hàng, 
Ngày hiu quạnh. Ờ.. ơ.. hơ tiếng hát. 
Buồn như gió lướt lạnh dài đôi khúc nhạc 
Tiếng hát rằng: 
Tha La giận mùa thu, 
Tha La hận quốc thù, 
Tha La hờn quốc biến, 
Tha La buồn tiếng kiếm, 
Não nùng chưa
Tha La nguyện hy sinh. 


Ơ.. ơ.. hơ.. có một đám chiên lành. 
Quỳ cạnh Chúa một chiều xưa lửa dậy. 
Quỳ cạnh Chúa, đám chiên lành run rẩy 
Lạy Đức Thánh Cha
Lạy Đức Thánh Mẹ
Lạy Đức Thánh Thần 
Chúng con xin về cõi tục để làm dân
Rồi... cởi trả áo tu. 
Rồi... xếp kinh cầu nguyện. 
Rồi... nhẹ bước trở về trần... 
Viễn khách ơi, Viễn khách ơi
Người hãy dừng chân. 
Nghe Tha La kể, nhưng mà thôi khách nhé
Đất đã chuyển rung lòng bao thế hệ. 
Trời Tha La vần vũ đám mây tan. 
Vui gì đâu mà tâm sự
Buồn làm chi mà bẽ bàng
Ơ... ơ... hơ... ờ... ơ... hơ... tiếng hát 
Rung lành lạnh ngâm trầm đôi khúc nhạc. 
Buồn tênh tênh, não lòng lắm khách ơi
Tha La thương người viễn khách đi thôi

Khách ngoảnh mặt nghẹn ngào trông nắng đổ, 
Nghe gió thổi như trùng dương sóng vỗ 
Lá rừng cao, vàng rụng lá rừng bay... 
Giờ khách đi. Tha La nhắn câu này: 
Khi hết giặc, khách hãy về thăm nhé 


Hãy về thăm xóm đạo 
Có trái ngọt cây lành. 
Tha La dâng ngàn hoa gạo, 
Và suối mát rừng xanh. 
Xem đám chiên lành thương áo trắng. 
Nghe mùa đổi gió nhớ quanh quanh.


VŨ ANH KHANH

Thursday, April 13, 2017

NỖI NIỀM ĐÃ XANH

em có chờ ta ngày mai nắng vỡ
em có trái mùa khi mặt trời phương tây
quanh thân xế bóng
thật bình yên khi tự vĩnh quyết mình
như trái cấm từ vườn địa đàng
tặng người làm quà
hạnh ngộ

nỗi buồn ta lan dần đến ngực
tôi buông thả từng sợi lông
từng sợi lông măng trên ngực em hòa bình
từng sợi lông tội tình làm chứng cho giờ ân ái
cơn ân ái thâm đen
khi buổi sáng một mình thức dậy
từ thân xác hiện hình yếu đuối
trời cao bể rộng ngục tù

ta ơi ta
có từng đêm tìm chân lý trong từng sợi tóc em
chân lý nghe như nước bọt mình
trong khăn gói cho tự tình đêm trước
cửa người nhấp nhem
tràn theo triền nước lũ
ta đầu hàng mình trên bãi chiến
bãi chiến cong queo không nhìn thấy kẻ thù
lần mò trong huyết quản
trái phá ngầm nổ tung

ta ơi ta
khát vọng đó đã chảy tràn thành máu
thành hàng cây ôm kín kỷ niệm mình
một mai nhìn quá khứ
quặn trong hồn từng đợt
giao tranh

ta ơi ta, em yêu
nỗi niềm xanh em tháng chín
hẹn hò cũng khóc theo đêm
ta làm sao thấy được
những gì trở về đêm nay
dấu chân cũ qua cầu xưa mấy nhịp
đã khô dần thánh khúc luân lưu

ta đi ngang đường cũ
mà ngỡ suốt đời chưa đi qua một lần
quá lạ lùng ngọn cỏ
ta mơ hồ mấy đỗi tinh sương

thân ái đó đành trôi về biển cả
phiền lụy người trao lại cõi oan khiên
ta thăng hóa tàn hơi dưới đất
trời hoan ca đại hội thanh bình
này ước nguyện thời xanh tươi đã cạn
em có buồn tình đã lụn tro than
khi nhớ lại khuya đầu hiên xế bóng
còn gì không đường cũ có chung tình
còn trở giấc ta còn dĩ vãng
kết vòng hoa quanh mộ em vàng
tặng cả hồn ta cho dòng sông một đời ngậm miệng
tặng cả hồn ta cho nắm cỏ buồn

ta ơi ta yêu dấu
cõi đời riêng đã nẩy nụ hung tàn
vĩnh biệt mình nghe ta mòn mỏi
xuống giữa ngày bạc nắng hôm mai

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN 

Thursday, April 6, 2017

CÚC HƯƠNG

đá mòn chưa cúc hương
đường xa em gánh gạo
non cao sa sa lầy
biển trầm luân hạo hạo
em lạ lùng dang tay

núi ngó sông dang dở
nắng ôm mưa sụt sùi
đất tháng mười nức nở
trời tháng năm lay bay

anh mềm như hạt gạo
đói nghèo theo thu đông
mùa xuân hoa mai trắng
nhạt theo hè nhớ mong

hao mòn chưa cúc hương
em đường xa gánh gạo
quê hương trong lao tù
mẹ chong đèn vá áo

em về chưa cúc hương
đêm anh lòng nặng hạt
con thôi nôi khóc cười
thổi lên lời gió lộng
nửa vầng trăng phơi phơi

đất rạng ngời trổi giọng
tiếp sức trời ra khơi
miếng cơm chưa đầy bụng
trên quê nghèo tả tơi
mệt hàng bông sứ đắng
đuối tàu cau sương rơi

miếng cơm chưa đầy bụng
từ khi con chào đời
từ khi cha khánh tận
mẹ tủi hờn hao hơi

đã vàng chưa cúc hương
em đường xa gánh gạo
lưng thắt đôi vai gầy
phổi dậy tràn gió bão
tim phập phồng mây bay

hôn mừng em cúc hương
đạp lên đầu tổ quốc

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
1989