Saturday, July 30, 2016

VÔ DUNG

từ em là cõi phiêu bồng
từ em nhạc phá giữa lòng nhiêu khê
từ em lần lữa hẹn thề
trăm bông là một thuở về hôm mai
từ em là đã lạc loài
nghìn con sóng nhỏ ra ngoài bến sông
từ em là đã theo dòng
từ em là đã trong lòng vô ưu
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Tuesday, July 26, 2016

VỚI ĐÔI MẮT ĐỒNG HƯƠNG

tình cờ gặp nhau giữa ngày luân lạc
mắt em uất buồn gợn bóng quê xưa
lòng anh dịu như tơ trời bát ngát
như trên đầu ta đều có trăng đưa

em cũng tủi cho một thời ngăn cách
gai chông tràn đầy chào em lớn khôn
tuổi tròn mộng chưa một lần tuyết bạch
mà bằng tai ương thúc đuổi dập dồn

nước đã cạn nguồn núi cao đã ngã
từ bao năm anh biết từ bao năm
giọng nói em ôm suốt trời xuân hạ
về quê hương mình quá đỗi xa xăm

giữa mắt em bao ý tình gửi buộc
thời của chúng ta thời của con người
có hạnh phúc trong tiếng cười não nuột
có lạnh lùng ngủ dưới dấu son tươi

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Friday, July 22, 2016

TÌNH LỮ

hận đời đẩy hết cho nhau
mai xanh lửa hạ mốt sầu cuồng thu

khóc cười cuối tháng trăng lu
cỏ khô khốc gió dạt mù đồng hoang

trắng đêm ôm rượu hoang đàng
run môi tình phụ ru tàn mộng xưa

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Tuesday, July 19, 2016

NGÃ TƯ XƯA

em về ghé ngã tư xưa
ăn ly đậu đỏ nước cốt dừa rồi thôi
thương anh thiếu rượu hết mồi
nắng loang lở rụng theo bồi hồi mưa
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN


Saturday, July 16, 2016

Sau Lưng

em nhớ nối sợi chỉ hồng giữa hai đầu kiêu bạt
dù muôn trùng quê hương là mây trắng trời cao
anh còn lại một thời phiêu dạt
nghiêng trong đêm gương soi thầm vọng mắt chào

hạnh phúc em bay theo mùa xuân trước
gọi bóng anh về từng độ thu phân
đầu sóng gió ngọn nguồn anh vẫn bước
có tình thiêng em trắng mộng bao lần

em đồng vọng theo lòng tiếng suối
anh từ ly qua những con sông
này gió bụi ân cần mừng tuổi
nặng linh hồn mỗi bước lưu vong

giờ vĩnh biệt máu trào lên tiếng nấc
là đường đi anh nổi lửa hôm sau
trời viễn xứ cũng tròn hương mật
giữa mắt em xưa nghe bào ảnh lên màu

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Wednesday, July 13, 2016

41 NĂM BÌNH MINH CÂM (5)

THỦY TÁNG

sao người đành đạp giậu mồng tơi
còn nhớ chăng bèo giạt hoa trôi
theo bạo ngược xói mòn lịch sử
đã tan hoang bên lở bên bồi

đắp thương khó lên nền nhà cũ
phất phơ mây sợi vắn sợi dài
gió ngăn vách khất lời tình tự
áo nâu sồng bạc thếch trần ai

đôi dép rách trước thềm kể lể
buổi sáng anh đi buổi tối em về
cha khô khốc mẹ mòn kinh kệ
chuồn chuồn bay làng xóm buồn tê

biển xót dạ cuồng triều trở dạ
núi sông rơi 
xứ sở lạc đường
căng uất ức giong buồm thảm họa
tương lai
chào
thủy táng trùng dương

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Friday, July 8, 2016

Vĩnh Hảo đọc thơ Nguyễn Ðức BạtNgàn


Một giọng thơ ngạo nghễ ngất trời. Một hồn thơ cúi xuống thật sâu ở những trói buộc và niềm đau vô tận; và ngước lên thật cao ở những đỉnh trời tự do bát ngát. Ông chạm đến nỗi đau tình, hay nỗi khổ đời bằng cái giọng rất ư bình thản. Hay nói cách khác, bằng cái giọng rất ư bình thản, ông khuấy lên những cơn giông bão của cuộc đời.
Ðây không phải là những bài thơ hay nhất của ông. Thơ hay của ông thì rất nhiều, nhưng tôi chỉ có bấy nhiêu. Mong sẽ được đọc tiếp vào dịp khác. Bây giờ chỉ đọc vài bài ngắn có được:

Phương Tây
Xuống sông vớt củi
Một chiều phương Tây
Giữa hồn gió nổi
Qua cầu ai hay

Quá Bữa
Nồi cơm chưa chín
Em ngồi khoanh tay
Khói chiều phủ kín
Bên nhà tóc bay.

Vô Dung
Từ em là cõi phiêu bồng
Từ em nhạc phá giữa lòng nhiêu khê
Từ em lần lữa hẹn thề
Trăm bông là một thuở về hôm mai
Từ em là đã lạc loài
Nghìn con sóng nhỏ ra ngoài bến sông
Từ em là đã theo dòng
Từ em là đã trong lòng vô ưu.

Hạt Máu
Ta còn ta hạt máu
Vỡ bên trời căm căm
Mười năm thơ ẩn náu
Rụng giữa người đăm đăm

Ta còn ta râu tóc
Hút theo mùa long đong
Em còn em tiếng khóc
Lướt muôn trùng mây trong

Mười năm qua vội vã
Mười năm trôi ơ hờ
Mưa trong người xối xả
Nắng ngoài đời chơ vơ

Em, em quì xuống đó
Có nghe hồn mang mang
Trái tim mình quá nhỏ
Sao dậy lời vang vang

Mười năm em ở lại
Mười năm ta qua đường
Mười năm đầy ái ngại
Mười năm trài tai ương

Ta vẫn cười ngạo nghễ
Dù em, em phai màu
Ta còn ta dâu bể
Trắng trăm mùa sương ngâu

Mười năm như nước trong
Mười năm như hư không
Mười năm, mười năm rụng
Hút xa ngoài mênh mông.

Nguồn: http://www.vinhhao.info/ http://www.vinhhao.info/Doctho/n/nguyenducbatngan.htm


Monday, July 4, 2016

BỜ VAI

bờ vai nào như bờ vai mộng
bờ vai nào chở gió trăng thanh
bờ vai nào che em cởi áo
bờ vai nào rưng rức cho anh

em xao xác suốt mùa tuổi trẻ
tiếng ve ran nghẹn nấc vỗ về
câu hát dội tự nghìn trùng đẫm lệ
chảy trôi rồi chôn lấp si mê

vẫn bờ vai bờ vai yêu rách dấu
anh cõng em qua hết cánh đồng trần
tình lãng đãng
như phường hát dạo
bờ vai nào còn gánh vác tình nhân

sợi tóc lóe bên bóng đèn khuya khoắt
em hẹn mai sau
anh bảo đừng chờ
thương nước chọng lút đầm lầy xăm xắp
rát vai trầy ươn ướt cả cơn mơ

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN