anh về bình đại tình sa
em qua chợ lách vỡ òa dừa tươi
giồng trôm lăn lóc phận người
mỏ cày thạnh phú khóc cười ba tri
châu thành vấn tóc vu qui
phà trôi rạch miễu quá thì bến tre
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
Sunday, July 23, 2017
MÙA LÁ XANH, 1974
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
MÙA LÁ XANH
Trường Ca Lục Bát
Việtnam, 1974
ISBN: 978-0-9686001-9-1
Copyright © Batngan Duc Nguyen
All rights reserved
Lưu trữ tại thư viện Quốc Gia Canada (Library and Archives Canada)
CHẤT NGẤT HỒNG ÂN
(thay lời tựa)
khi đọc Mùa Lá Xanh để thực hiện ebook
tôi bình lặng
theo hương thơ
trường ca 400 câu sáng tác tự một thời oan khốc
tôi là tôi Mùa Lá Xanh
thái hòa
bất khuất
cho dù phải vỡ đất gian truân
thần hồn tôi vẫn ôm trời tinh khôi
bao la
hồn hậu
đã 41 năm
bát ngát Mùa Lá Xanh
đang cùng em
cởi yếm
gói ba đào
chất ngất
hồng ân
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
2015
2015
Monday, July 17, 2017
NĐBN việt hóa Ức Đông Sơn của LÝ BẠCH
憶東山 Ức Đông Sơn
不向東山久 bất hướng Đông Sơn cửu
薔薇幾度花 tường vi kỷ độ hoa
白雲還自散 bạch vân hoàn tự tán
明月落誰家 minh nguyệt lạc thùy gia
薔薇幾度花 tường vi kỷ độ hoa
白雲還自散 bạch vân hoàn tự tán
明月落誰家 minh nguyệt lạc thùy gia
Nhớ Đông Sơn
hoa tường vi mấy độ khoe màu
mây trắng đi về mấy trắng mãi
nhà ai trăng rụng xuống hồn đau
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
Monday, July 10, 2017
TAY SAI
Yên
ổn cho bất cứ đời sống của một ai, đó là biết đặt mình trong vị thế định mức
giới hạn. Triết lý này đã có từ trước. Nếu không, vật chất thay vì là phương
tiện để nuôi dưỡng sẽ biến thành cứu cánh u mê. Từ đó sẽ phát sinh tranh dành
tước đoạt. Sinh hoạt tinh thần cũng thế. Chủ quan đòi hỏi mơ ước tự do như một
thực thể tuyệt đối sẽ đưa suy nghĩ con người thành mông lung hư ảo.
Qua những lần gần gũi với nhóm anh
em tranh đấu, tôi thấy họ đã đi quá xa. Họ đang bị thế lực hôn ám điều động chỉ
đạo. Những người trẻ tuổi chúng tôi đang yên ổn ở hậu phương, chưa nhập ngũ (vì lý do học vấn) là
thành phần may mắn. Nhưng thay vì phải hiểu được điều kiện may mắn của mình để
hành xử đúng bổn phận công dân trong một xã hội đang nhiễu nhương tan tác. Anh
em đã lợi dụng cơ hội này để hạch sách mè nheo cơ chế xã hội đang bảo bọc mình.
Một buổi xế chiều sau giờ học. Tôi ghé vô văn phòng ban đại diện sinh viên.
TXA đang loay hoay với nửa viên phấn màu tím. Bạn nhìn tôi cười, rồi kéo
cái ghế tới sát vách để đứng lên. Bạn nắn nón viết lên tường 1 câu thơ của NH. Biết bao giờ
tôi mới nói được điều tôi ước mơ. Xong
xuôi bạn nhảy xuống, quay nhìn tôi trầm trồ. Câu thơ hay quá. Tôi
gờn gợn. Ý nghĩa câu thơ như một cưỡng bức thô bạo lên đời sống thực
tại. Chẳng biết tác giả của nó đã từ xúc cảm, đòi hỏi nào để viết lên. Thì
chúng ta đang có tự do. Chúng ta vẫn hành động, vẫn hội họp vẫn xuống đường.
Chúng ta vẫn tự do tự trị đại học, tự do phỉ báng chính quyền, cũng như tự do
trốn tránh. Những điều đó chưa đủ tầm ước mơ ư. Hay là tác giả của câu thơ
đang còn những âm mưu bí ẩn khác chưa được thỏa mãn nên phải la lối kêu đòi.
Tôi chẳng lạ gì sự nhiễu loạn của cái gọi là tầng lớp trí thức tăng lữ đang
ngụy danh cấp tiến đương thời. Trong chừng mực tương đối, họ là tinh hoa trí
tuệ miền Nam. Những kẻ này tu hành, nhưng quá khích, thích bạo loạn tranh đấu hơn là yên vị
trong giới hạn sáng đạo yên đời như kinh sách giáo lý đã đề xuất. Có thể họ tuy
tu hành nhưng còn nặng nghiệp với đời chăng. Vì thế nên đã khiến họ phải dấn
thân hoạt động để tranh đấu cho hòa bình đất nước. Tôi không quan tâm. Ðiều
đáng buồn là trong những tác phẩm của họ, ẩn núp dưới văn phong dễ gây thuyết
phục. Là chan chát những phủ phàng, nếu không muốn nói là vô ơn quay lưng với
phía đang bảo vệ cho chính họ được yên ổn trong thiền viện, nhà xứ, thánh thất,
học đường... để làm thơ viết văn lên án tội ác, đòi hỏi hòa bình. Tác phẩm của
họ lộ rõ tính thiên vị ủng hộ kẻ xâm lấn cọng sản phương Bắc.
Chống
bất công là chống tất cả những thế lực dù núp dưới y áo nào đang chà đạp nhân
phẩm tự do lẫn quyền sống cơ bản của con người. Nếu phải vạch rõ những xấu xa
man trá của cuộc chiến tranh phi lý đang diễn ra trên đất nước thì phải can đảm
vạch trần tất cả gian dối điêu ngoa cả hai phe. Miền Nam tuy nằm
dưới ách thống trị của đế quốc Mỹ, nhưng bình tâm, như tôi có lần đã nói,
mà xét thì không khí sinh hoạt chính trị cũng còn tương đối dễ thở. Riêng Phật
giáo, sau biến cố 1963, đã trở thành một lực lượng chính trị đôi lúc hầu như
lấn lướt cả chính quyền. Nào tổ chức đưa bàn thờ phật xuống đường, nào là hòa
giải hòa hợp, nào là thành phần thứ ba... Nhan nhản đâu đó là những bài bản
nặng tính bươi móc nhằm triệt hạ uy tín chống cọng của quân dân miền Nam.
Nào là lên án quân xâm lược Mỹ và quân đội miền Nam hành quân đốt nhà cướp bóc
hãm hiếp lương dân. Ngoài ra chẳng có một câu một giòng chỉ rõ những sai trái
của chính quyền cọng sản miền Bắc và tay sai mặt trận giải phóng. Những oan hồn
vất vưởng vì bị chôn sống trong biến cố Mậu Thân đã bị quên lãng.
Nếu thực sự có lòng tranh đấu cho
dân tộc thì phải vì nỗi oan khuất trọn vẹn của cả dân tộc mà lên tiếng. Chính
quyền miền Bắc không những chịu sự điều động về vật chất của cả khối cọng sản
mà còn cam tâm nô lệ cho chủ nghĩa cọng sản vốn phi lý từ cơ bản. Sao bọn họ
đành ngậm miệng im hơi.
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
trích tự truyện Thầm Lặng Trời, Thầm Lặng Đất 1994
trích tự truyện Thầm Lặng Trời, Thầm Lặng Đất 1994
Tuesday, July 4, 2017
KẸT XE (tặng em, Hà Nội)
buổi sáng kẹt xe
bỗng thèm cuốc bộ
miếng bánh mì khô cổ họng rối bời
buổi chiều kẹt xe
kéo càng thổ mộ
ngụm nước mời khao khát cười chơi
yêu trái gió thèm tình trở gió
mưa úng chưa qua nắng quái đã tàn
em thao thức dối lời ước hẹn
quỉ âm hồn địa phủ còn vang
vai sánh vai nhau
bụi mù hấp tấp
hoa sữa chao duyên trăng khuyết đầu hè
nhớ tem phiếu quốc doanh
tội thời bao cấp
bụng đầy rồi
sao lòng vẫn còn se
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
Subscribe to:
Posts (Atom)