Tuesday, August 15, 2017

PHẠM HẦU (1920 - 1944)





















ông sống chỉ 24 năm
nhưng đã dạt dào muôn kiếp
"đưa tay ta vẫy ngoài vô tận
chẳng biết xa lòng có những ai"

bất biến không như
tình vô sở trú

ta chờ ai
ai chờ ta

thời niên thiếu
mỗi lần đến ngũ hành sơn
trèo lên tầng tầng dốc đá
tôi bước qua vọng đài
ngóng theo
thái bình dương nhấp nhô ngoài khơi xa
ngay giữa thời khắc đó
nỗi niềm Phạm Hầu đã bật lên như bạn bè tri kỷ

vọng hải đài
vọng thiên đài
vọng nhân đài
để rồi sẽ là cửu tuyền đài
hảo vọng

Nguyễn Đức Bạtngàn (2001)

---

Thơ PHẠM HẦU

VỌNG HẢI ĐÀI

Chẳng biết trong lòng ghi những ai
Thềm son từng dội gót vân hài.
Hỡi ơi người chỉ là du khách
Giây phút dừng chân vọng hải đài.

Cơn gió nào lên có một chiều
Ai ngờ thổi tạt mối tình kiêu
Tháng ngày đi rước tương tư lại
Làm rã chân thành sắp sửa xiêu.

Trống trải trên đài du khách qua
Mây ngày vơ vẩn, gió đêm là
Muôn đời e hãy còn vương vấn
Một sắc không bờ trên biển xa.

Lòng xiêu xiêu, hồn nức hương mai,
Rạng đông về thức giấc hoa nhài.
Đưa tay ta vẫy ngoài vô tận
Chẳng biết xa lòng có những ai

PHẠM HẦU