sáng tác của tôi đã trôi nổi bao nhiêu năm
"lời chê" khá nhiều
nào là
rổn rảng lung tung
làm dáng sáo ngữ
tối nghĩa vô hồn
du côn khinh bạc
khó đọc khó hiểu
viết như thế là hỏng
phảng phất kẻ này kẻ kia
(lắm khi những "kẻ kia kẻ này" đã viết sau tôi
hoặc lấy trộm chữ nghĩa & ý tưởng của tôi mà họ quên ghi chú thích)
"tiếng khen" không ít
nào là
trau chuốt tài hoa
phù thủy ngôn ngữ
ngạo nghễ ngất trời
một mình một cõi
dào dạt trường giang
sang trọng quí hiếm
lột thoát vô biên
tôi thanh thản đón nhận
tri ân cả hai hình thái
coi đó là tặng phẩm của đời
và cũng chẳng hề cân nhắc so đo
bởi vì
tôi biết tôi
đã và đang làm gì
sẽ đến đâu về đâu
hơn nữa
thời gian
nhân tính
mới là phán quan
chính xác
trung thực nhất
nếu sáng tác của tôi
vượt qua thử thách này
thì sẽ tồn tại
sẽ giá trị
nếu không thì vứt đi
chẳng có gì để nói
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
(trích Chữ Nghĩa Tôi)