má em hồng hoen với ráng chiều im
đầu gánh nặng vẫn loe mềm dáng lụa
má em hồng như hạnh giữa đường tim
nước thấm ngọt suốt một thời thôn nữ
dấu chân tròn viền trăm nếp mây sa
anh qua đó nghe tiếng hò cố xứ
tưởng chừng em như hồn hậu quê nhà
từ anh đến em bên bờ bãi nọ
cải vàng hoa chờ khép cánh trong nương
chiều nắng đậm biết phương nào hỏi dọ
nhìn nhau đây đành lỡ hội thiên đường
NGUYỆN ĐỨC BẠTNGÀN