bay trên trời cao con chim nào mang buồn dưới cánh
xuống đó mà chờ em còn hay không
bầy dơi đen đập cánh sau vườn
khi buổi chiều tràn về theo dòng thủy hư
một bài thơ bỏ dở
viết chưa hết giấy đã cạn nguồn
anh biết làm gì cho mạch sống hôm nay
khi người ta cần gạo ăn mà không cần cày cuốc
người nông phu ôm mặt chạy về thành
đón nhận ngại ngùng bát cơm mang mùi nhạt nhẽo
quê hương ta cằn khô
xóm làng ta lở loét
cha bầm máu thù hằn
mẹ khóc hoài chưa hết
chị hãm hiếp tình nghi
ôi em thơ
giờ máu đổ trên vai cơ hồ đã nặng
ruộng đồng bơ vơ cỏ cháy tị hiềm
anh bước đi nhắm mắt, an thân cõi đời này
trên phố phường lạ mặt
nắng trở giấc chìm hiu hắt rưng rưng
bay qua trời thiên lý
chở trong lòng bát ngát hương rừng
ngọt ngào xanh thủy triều biển dậy
khi đổi đời em có theo không
giữa bạo hành mù mờ dáng thú
ta cắn nát bạn bè, cắn nát anh em
cắn nát niềm tin huy hoàng như ấu thơ phản phúc
chào mừng người nông phu chạy về thành
biết gửi gắm gì cho cuốc cày ở lại
ai vui bằng đàn trâu
tự do mở ra đời đích thực
giờ máu đổ trên vai cơ hồ đã nặng
lửa reo vui trong đêm bạo tàn
tôi xa mờ nhân dạng
cành hoa nào làm gãy tuổi xuân em
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN