Friday, November 10, 2017

BIẾT BAO GIỜ

(tặng Em, Khánh Hòa)

thơ phát khởi từ cảm xúc
đây là tiến trình của tôi
từ chút gió
ngọn cỏ
hạt sương
hoặc nhân tình thế thái...
tất cả như ấn chứng
được ấp ủ trong thần trí
rồi đẩy chữ nghĩa
lên thơ
làm quà tặng cho đời

nhưng có cảm xúc
khởi từ oan khiên
đã khiến tôi bất lực
chết lặng
tê tái
buốt đau

như Việtnam của tôi lúc này
nhân họa đang là nghiệp chướng bất đắc dĩ
nhưng hầu như chưa đủ
lại còn dồn dập thêm thiên tai
(gần đây nhất là bão Damrey đã gây tổn thất lớn lao
ở vùng nam trung bộ)

một đất nước đang bị phá sản triệt để
bởi một đảng cầm quyền
chỉ biết bảo vệ lợi ích giai cấp
họ u mê quên mất giai cấp
cũng chỉ là một thành phần của dân tộc
nếu như dân tộc tiêu vong
thì giai cấp của họ sẽ về đâu
ngoài con đường tự diệt

đất ơi nước ơi
bất hạnh của dân tộc
vẫn còn đang mải miết đâm đầu
lao xuống vực sâu
thăm thẳm

biết khi nào mới chạm đến tận đáy
để tạo thành sức bật
bạo liệt
vùng lên

bao giờ bao giờ
bao giờ
nước ơi
đất ơi
dân tộc tôi ơi

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
(Nov 10th, 2017)