đường xa em gánh gạo
non cao sa sa lầy
biển trầm luân hạo hạo
em lạ lùng dang tay
núi ngó sông dang dở
nắng ôm mưa sụt sùi
đất tháng mười nức nở
trời tháng năm lay bay
anh mềm như hạt gạo
đói nghèo theo thu đông
mùa xuân hoa mai trắng
nhạt theo hè nhớ mong
hao mòn chưa cúc hương
em đường xa gánh gạo
quê hương trong lao tù
mẹ chong đèn vá áo
em về chưa cúc hương
đêm anh lòng nặng hạt
con thôi nôi khóc cười
thổi lên lời gió lộng
nửa vầng trăng phơi phơi
đất rạng ngời trổi giọng
tiếp sức trời ra khơi
miếng cơm chưa đầy bụng
trên quê nghèo tả tơi
mệt hàng bông sứ đắng
đuối tàu cau sương rơi
miếng cơm chưa đầy bụng
từ khi con chào đời
từ khi cha khánh tận
mẹ tủi hờn hao hơi
đã vàng chưa cúc hương
em đường xa gánh gạo
lưng thắt đôi vai gầy
phổi dậy tràn gió bão
tim phập phồng mây bay
hôn mừng em cúc hương
đạp lên đầu tổ quốc
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
1989