Wednesday, April 19, 2017
VŨ ANH KHANH (1926-1956)
sống trong gông cùm nô lệ ngoại bang
thì đấu tranh để dành độc lập là khát vọng cao cả của dân tộc
Vũ Anh Khanh theo kháng chiến chống Pháp thành công
ông ngây thơ tập kết ra Bắc
với lý tưởng chơn chất trong sáng
dân tộc trước hết
nhưng khi chạm mặt với thực tế gian trá việt minh cọng sản
ông vỡ mộng
biết mình lầm lạc
ông quay vào với miền Nam tự do
như một lần ra đi thứ hai
để phục hưng niềm tin
bất hạnh thay
lần thức tỉnh này đã khiến ông phải trả giá bằng sinh mạng của chính mình
trên đường vượt tuyến
khi đang cố bơi qua bờ nam sông Bến Hải
tôi luôn nhớ về Vũ Anh Khanh như biểu tượng của chính trực lương thiện.
cùng tiếc thương cho một tài hoa nhẹ dạ
lỡ bộ cùng đường
ông đã xa lìa mặt đất
nhưng "Tha La Xóm Đạo"
vẫn da diết ngân vang
rưng rức bồi hồi
chan chứa sử thi
nồng nàn hiu hắt
Nguyễn Đức Bạtngàn (2001)
---
Thơ VŨ ANH KHANH
THA LA XÓM ĐẠO
Đây Tha La xóm đạo
Có trái ngọt cây lành
Tôi về thăm một dạo
Giữa mùa nắng vàng hanh.
Ngậm ngùi Tha La bảo
Đây rừng xanh rừng xanh
Bụi đùn quanh ngõ vắng,
Khói đùn quanh nóc tranh.
Gió đùn quanh mây trắng,
Và lửa loạn xây thành.
Viễn khách ơi
Hãy dừng chân cho hỏi,
Nắng hạ vàng ngàn hoa gạo rưng rưng.
Đây Tha La, một xóm đạo ven rừng,
Có trái ngọt, cây lành, im bóng lá,
Con đường đỏ bụi phủ mờ gót lạ.
Ngày êm êm lòng viễn khách bơ vơ
Về chi đây
Khách hỡi
Có ai chờ
Ai đưa đón
Xin thưa
tôi lạc bước
Không là duyên, không là bèo kiếp trước,
Không có ai chờ, ai đón tôi đâu
Rồi quạnh hiu, khách lặng lẽ cúi đầu,
Tìm hoa rụng lạc loài bên vệ cỏ,
Nhìn cánh hoa bay ngẩn ngơ trong gió,
Gạo rưng rưng, nghìn hoa máu rưng rưng.
Nghìn cánh hoa rơi, lòng khách bỗng bâng khuâng.
Tha La hỏi
Khách buồn nơi đây vắng
Không, tôi buồn vì mây trời đây trắng
Và khách buồn vì tiếng gió đang hờn
Khách nhẹ cười, nghe gió nổi từng cơn,
Gió vi vút, gió rợn rùng, gió rít.
Bỗng đâu đây vẳng véo von tiếng địch
Thôi hết rồi còn chi nữa Tha La
Bao người đi thề chẳng trở lại nhà.
Nay đã chết giữa chiến trường ly loạn
Tiếng địch càng cao, não nùng ai oán
Buồn trưa trưa, lây lất buồn trưa trưa,
Buồn xưa xưa, ngây ngất buồn xưa xưa,
Lòng viễn khách bỗng dưng tê tái lạnh.
Khách rùng mình, ngẩn ngơ lòng hiu quạnh.
Thôi hết rồi còn chi nữa Tha La
Đây mênh mông xóm đạo với rừng già.
Nắng lổ đổ rụng trên đầu viễn khách.
Khách bước nhẹ theo con đường đỏ quạch,
Gặp cụ già đang ngóng gió bâng khuâng.
Kính thưa cụ, vì sao Tha La vắng
Cụ ngạo nghễ cười rung rung râu trắng,
Nhẹ bảo rằng
"Em chẳng biết gì ư?
Bao năm qua khói loạn phủ mịt mù
Người nước Việt ra đi vì nước Việt.
Tha La vắng vì Tha La đã biết,
Thương giống nòi đau đất nước lầm than."
Trời xa xanh, mây trắng nghẹn ngàn hàng,
Ngày hiu quạnh. Ờ.. ơ.. hơ tiếng hát.
Buồn như gió lướt lạnh dài đôi khúc nhạc
Tiếng hát rằng:
Tha La giận mùa thu,
Tha La hận quốc thù,
Tha La hờn quốc biến,
Tha La buồn tiếng kiếm,
Não nùng chưa
Tha La nguyện hy sinh.
Ơ.. ơ.. hơ.. có một đám chiên lành.
Quỳ cạnh Chúa một chiều xưa lửa dậy.
Quỳ cạnh Chúa, đám chiên lành run rẩy
Lạy Đức Thánh Cha
Lạy Đức Thánh Mẹ
Lạy Đức Thánh Thần
Chúng con xin về cõi tục để làm dân
Rồi... cởi trả áo tu.
Rồi... xếp kinh cầu nguyện.
Rồi... nhẹ bước trở về trần...
Viễn khách ơi, Viễn khách ơi
Người hãy dừng chân.
Nghe Tha La kể, nhưng mà thôi khách nhé
Đất đã chuyển rung lòng bao thế hệ.
Trời Tha La vần vũ đám mây tan.
Vui gì đâu mà tâm sự
Buồn làm chi mà bẽ bàng
Ơ... ơ... hơ... ờ... ơ... hơ... tiếng hát
Rung lành lạnh ngâm trầm đôi khúc nhạc.
Buồn tênh tênh, não lòng lắm khách ơi
Tha La thương người viễn khách đi thôi
Khách ngoảnh mặt nghẹn ngào trông nắng đổ,
Nghe gió thổi như trùng dương sóng vỗ
Lá rừng cao, vàng rụng lá rừng bay...
Giờ khách đi. Tha La nhắn câu này:
Khi hết giặc, khách hãy về thăm nhé
Hãy về thăm xóm đạo
Có trái ngọt cây lành.
Tha La dâng ngàn hoa gạo,
Và suối mát rừng xanh.
Xem đám chiên lành thương áo trắng.
Nghe mùa đổi gió nhớ quanh quanh.
VŨ ANH KHANH