Thursday, April 13, 2017

NỖI NIỀM ĐÃ XANH

em có chờ ta ngày mai nắng vỡ
em có trái mùa khi mặt trời phương tây
quanh thân xế bóng
thật bình yên khi tự vĩnh quyết mình
như trái cấm từ vườn địa đàng
tặng người làm quà
hạnh ngộ

nỗi buồn ta lan dần đến ngực
tôi buông thả từng sợi lông
từng sợi lông măng trên ngực em hòa bình
từng sợi lông tội tình làm chứng cho giờ ân ái
cơn ân ái thâm đen
khi buổi sáng một mình thức dậy
từ thân xác hiện hình yếu đuối
trời cao bể rộng ngục tù

ta ơi ta
có từng đêm tìm chân lý trong từng sợi tóc em
chân lý nghe như nước bọt mình
trong khăn gói cho tự tình đêm trước
cửa người nhấp nhem
tràn theo triền nước lũ
ta đầu hàng mình trên bãi chiến
bãi chiến cong queo không nhìn thấy kẻ thù
lần mò trong huyết quản
trái phá ngầm nổ tung

ta ơi ta
khát vọng đó đã chảy tràn thành máu
thành hàng cây ôm kín kỷ niệm mình
một mai nhìn quá khứ
quặn trong hồn từng đợt
giao tranh

ta ơi ta, em yêu
nỗi niềm xanh em tháng chín
hẹn hò cũng khóc theo đêm
ta làm sao thấy được
những gì trở về đêm nay
dấu chân cũ qua cầu xưa mấy nhịp
đã khô dần thánh khúc luân lưu

ta đi ngang đường cũ
mà ngỡ suốt đời chưa đi qua một lần
quá lạ lùng ngọn cỏ
ta mơ hồ mấy đỗi tinh sương

thân ái đó đành trôi về biển cả
phiền lụy người trao lại cõi oan khiên
ta thăng hóa tàn hơi dưới đất
trời hoan ca đại hội thanh bình
này ước nguyện thời xanh tươi đã cạn
em có buồn tình đã lụn tro than
khi nhớ lại khuya đầu hiên xế bóng
còn gì không đường cũ có chung tình
còn trở giấc ta còn dĩ vãng
kết vòng hoa quanh mộ em vàng
tặng cả hồn ta cho dòng sông một đời ngậm miệng
tặng cả hồn ta cho nắm cỏ buồn

ta ơi ta yêu dấu
cõi đời riêng đã nẩy nụ hung tàn
vĩnh biệt mình nghe ta mòn mỏi
xuống giữa ngày bạc nắng hôm mai

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN