trong thơ rượu vẫn ngục tù
nghe oan hồn dậy tiễn phù du đi
dặm ngàn đã khép đôi mi
ra khơi tình dạt trước kỳ bão dâng
ngồi đây mộng suốt hồng trần
rừng cao có nhớ một lần đại dương
thu trùng lệch bóng biên cương
rồi mai thức dậy xuống đường phôi pha
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN