Monday, June 5, 2017
HÀN MẶC TỬ (1912 - 1940)
Ðất xa khơi, trăng dậy.
Dậy theo cô lữ một thời.
Dậy trong tầm xuân mưa biếc.
Thi sĩ tang thương cùng tan hoang.
Bệnh hoạn như liều thần dược tiếp sức cho thơ xuất hạn xuất hồn.
Ðể trăng không chỉ là trăng mà còn là cuồng nhiệt hối hả xung động điên dại đam mê.
Ðể oan nghiệt yểu mệnh đớn đau là sinh tố xô đẩy tài hoa dấy lên trường ca lẫy lừng hương sắc.
Hàn Mặc Tử là vầng châu sa giữa trưa thương tật.
Với Hàn, thơ không còn là thơ nguyên sơ.
Với Hàn, thơ là máu là lệ là hồn,
để cho hư hoại vô mệnh tiến về vĩnh cửu
bằng những bước chân
hùng tráng nhất.
Nguyễn Đức Bạtngàn (tháng 3 / 2000)
-
Thơ HÀN MẶC TỬ
NHỮNG GIỌT LỆ
Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?
Bao giờ tôi hết được yêu vì,
Bao giờ mặt nhật tan thành máu,
Và khối lòng tôi cứng tợ si?
Họ đã xa rồi khôn níu lại,
Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa...
Người đi một nửa hồn tôi mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.
Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?
Sao bông phượng nở trong màu huyết,
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?
BIỂN HỒN TA
Máu tim ta tuôn ra làm bể cả
Mà sóng lòng rồn rập như mây trôi
Sóng lòng ta tràn lan ngoài xứ lạ
Dâng cao lên, cao tột tới trên trời.
Ôi ta đã mửa ra từng búng huyết
Khi say sưa với lượn sóng triền miên
Khi nhận lấy trong thâm tâm cay nghiệt
Giọng hờn đau trăm vạn nỗi niềm riêng.
Ta muốn níu hồn ai đương hiển hiện
Trong lòng và đang tắm máu sông ta
Ta muốn vớt ai ra ngoài sóng điện
Để nhìn xem sắc mặt với làn da.
Ôi ngông cuồng! Ôi rồ dại, rồ dại!
Ta đi thuyền trên mặt nước lòng ta
Ôi ngông cuồng, ôi rồ dại, rồ dại
Ta cắm thuyền chính giữa vũng hồn ta.
HÀN MẶC TỬ
(Trích THƠ ĐIÊN, 1937)