Thursday, July 25, 2019

Thơ Việt Đầu Thế Kỷ 21: NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Phần đóng góp của NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN trong tuyển "Thơ Việt Đầu Thế Kỷ 21" do LUÂN HOÁN, KHÁNH TRƯỜNG, LÊ HÂN thực hiện (gửi 6 bài thơ theo yêu cầu, trích từ bản thảo TÁNG THÂN (2000 - 2018)


1/ NHỚ EM TÔI ĐANG BÁN THÂN Ở XỨ NGƯỜI

bước đi một bước qua cầu
tội em biệt xứ dãi dầu căm căm

giang sơn chừ đã mê lầm
ruộng đồng biển núi tím bầm thảm thương

xa ân nghĩa mờ cố hương
tay bưng dĩa muối đoạn trường mốt mai

gừng cay xót lưỡi ai hoài
nổi trôi nghìn dặm trang đài còn đâu

-----------------

2/ TÌNH THÂN

khi đến với facebook
tôi chỉ mong tìm thân tình xưa
đã chìm lấp
đã bặt tin
và may mắn tôi đã gặp lại ít nhiều
chúng tôi đã chào đón nhau
đã mừng rỡ nhau
đã với nhau nhắc nhở kỷ niệm
của một thời đã khuất

bằng hữu cũ của tôi ơi
làm sao mà quên được
thời tự do
thời vàng son
thời chất ngất
thời chuyên chính hung bạo
thời gian truân bất hạnh
thời nội chiến nam bắc
thời cào cấu
thời nồi da xáo thịt
anh em

một thời mà chúng ta
đã với nhau
tận cùng
tận cùng thương yêu
tận cùng thù hận

rồi lịch sử bất nhân
đã phận xé
đạp đẩy
chúng ta thất tán khắp địa cầu
kẻ bỏ đi oan khiên
người ở lại uất ức

mới đó mà đã sâu hơn 40 năm

bây giờ gặp nhau
rộn mừng
như tái sinh
và bỗng nhìn ra
quá vãng nặng nề hôn ám
cũng nhẹ tênh
như mây
khói

rất vui
tôi có thêm bằng hữu mới
dù mới nhưng tôi vẫn cứ ngỡ các bạn
là thân thuộc cũ quay về
xin tri ân những cảm thông
trong thời gian qua

xin nối vòng tay tất cả
tình thân cũ
tình thân mới

với tôi
những giao tình của chúng ta vô cùng tuyệt đẹp
không những chỉ đẹp bây giờ
không chỉ đẹp một thời
mà sẽ còn đẹp mãi
ngay cả sau khi chúng ta
chào biệt
thế
gian

----------------

3/ BỜ VAI

bờ vai nào là bờ vai mộng
bờ vai nào chở gió trăng thanh
bờ vai nào che em cởi áo
bờ vai nào rưng rức cho anh

em xao xác suốt mùa tuổi trẻ
tiếng ve ran nghẹn nấc vỗ về
câu hát dội tự nghìn trùng đẫm lệ
chảy trôi rồi chôn lấp si mê

vẫn bờ vai bờ vai yêu rách dấu
anh cõng em qua hết cánh đồng trần
tình lãng đãng như phường hát dạo
bờ vai nào còn gánh vác tình nhân

sợi tóc lóe bên bóng đèn khuya khoắt
em hẹn mai sau
anh bảo đừng chờ
thương nước chọng lút đầm lầy xăm xắp
rát vai trầy ươn ướt cả cơn mơ

-------------------

4/ CHIẾN TRƯỜNG

Việt Nam 40 năm
nửa thắng vênh vang
nửa bại bi hùng

quê hương khốn khó
vẫn là chiến trường
ngút mùa
tận mạng

chiến trường giai cấp
kiêu binh
gian trá

chiến trường tay sai
phá sản
vong thân

chiến trường chuyên chính
ngục tù
nô lệ

chiến trường nhân văn
u tối
điếc câm

Viêt Nam Việt Nam
Việt Nam
Việt
Nam

------------------

5/ BÌNH AN NHA, TÌNH THƠ

"anh ơi, anh đang làm gì"

thì anh đang thong dong
đồng hành với hơi thở em
dù chúng ta
đang là nam bắc đông tây
dạt mù xa thẳm

"anh ơi, anh khỏe không"

thì anh đang vui nè
mướt theo
môi cười em
phong kín thời không gian
ôm ấp địa cầu choàng vai sông núi

ta còn ta trong nhau
với tay che mưa
với chân dẫm nắng
thênh thang mênh mang

chào sáng tối thấp cao
manh áo miếng cơm
lầy lội
dẫu áo não
vẫn trải lòng phơi phới

chúng ta đi ra trần truồng
trở về trần trụi
chẳng có gì mang theo
ngoài tiếc nuối
bởi đến lúc phải giã từ
đã không kịp uống hết phù du

dịu dàng nha em
dù thế nào
cũng chớ nghĩ sự chết là cùng đường tuyệt vọng
mà hãy hướng về đó
như cội nguồn êm ấm
thắm đẫm huê tình
rực rỡ
hào quang

--------------------------

6/ CHUYẾN ĐI KHÔNG THỂ KHÔNG ĐI

anh tìm về nơi chốn anh sinh ra
ngồi trên nền nhà cũ
đứng bên dòng Ô Lâu
dãi dầu với Huế

chuyến đi không thể không đi
anh đã hòa tan với nóng
với khói
với bụi
với mưa
với người
với việtnam
nhiệt đới

sau ngót 30 năm anh trở về
nhìn đất
nhìn trời
nhìn nơi anh đã sống
đã bám
đã bỏ
đã yêu
đã thù
đã chết
đã thăng hoa
đã cùng tận
anh bắt gặp chính mình

chúng ta sinh ra vì không thể không sinh ra
làm người
trên mặt đất
bên này bên kia

giới tuyến không từ không gian
giới tuyến không từ thời gian

mà chính chúng ta đã là
lằn ranh
chối bỏ nhau
nô lệ nhau
đọa đày nhau
cùng khổ nhau
tươm máu

chuyến đi không thể không đi
như vòng tròn thoát thai
như bình minh hoàng hôn
như áp bức cường quyền
như anh nắm tay em
hành trình
vô định

chuyến đi không thể không đi
như việtnam
như nhân loại

anh đã bắt tay anh
chào biệt thiếu thời
ai ngờ tuổi già anh
thấy mình nhỏ dại
với nắng
với đất
với sông
với núi
với bão lũ

như khi anh ngồi bên mộ ba mạ anh
trường sơn biển đông
chụm đầu
dấy lên
oan khốc

chuyến đi không thể không đi
bởi vì
anh chưa bao giờ ra đi
nên anh chẳng bao giờ trở về
anh chỉ là anh
vô tăm
vô tích


NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Tuesday, July 9, 2019

LỬA NGHẸN HỒNG NHAN

"anh ơi
em trong phòng tập bắn
đang bắn xuyên tim anh đó..."

em nè
anh rất sảng khoái
khi em "đang bắn xuyên tim anh"
là hành động tự sát thơ mộng nhất.
bởi vì tim anh đang là nơi chốn em trú ẩn

trái tim của anh
tự bao giờ
đã là tâm không
bất hoại

cho dù em có hung hãn như thế nào
thì luôn vẫn sẽ bình an.


NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN