Wednesday, December 30, 2015

CHIA TAY 2015

qua năm qua tháng qua ngày
xa trời gần đất thân này mộng du

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN


Chút Còn Lại (photo by nđbn)

Thursday, December 17, 2015

Cùng Chút Bụi Bên Đường

khi anh về vẫn những dòng chữ đó
vẫn là thơ xanh ngăn ngắt hoài mong
mù con mắt dõi vời phương hướng nọ
trên môi em còn đọng chút hương nồng

chừ có héo lòng em không, hở nhỏ
chờ trăm năm anh cũng chờ trăm năm
chừ có tủi lòng nhau không, hở nhỏ
anh hoang tàn còn xuôi ngược xa xăm

trong mỏi mệt có lần nào em thấy
vầng mây anh đà hóa nắng ban trưa
này ân ái tang bồng theo buổi ấy
dù bên người còn gợn ý hôm xưa

từ dạo nắng chìm sâu trong đáy mộ
nhánh hoa người là hương phấn vô chung
chừ anh đã xanh dần như huyết lộ
hồn an nhiên dù giữa dạ bi hùng

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Tuesday, December 8, 2015

NÚI SÔNG


người trở lại nghe khói đùn giữa dạ
vỗ về chăng từ bụi lấm tay ngoan
ngày vàng nhạt cơn giông thời cuối hạ
là trong ta con nước gợn trăng ngàn


em thì ngọt như đầu bờ cuối bãi
anh thề bồi khuất lặng giữa trăng sao
lần trở giấc gối đầu cùng hiện tại
núi sông này là sông núi hôm nao


tình còn thắm và còn thương mấy kiếp
như tinh cầu còn ánh sáng bên nhau
còn tạo dựng trên tháng ngày kế tiếp
em đồng tình xin bước tới cho mau 


NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN  

Tuesday, December 1, 2015

Tuesday, November 24, 2015

Hạt Máu

ta còn ta hạt máu
vỡ bên trời căm căm
mười năm thơ ẩn náu
rụng giữa người đăm đăm

ta còn ta râu tóc
hút theo mùa long đong
em còn em tiếng khóc
lướt muôn trùng mây trong

mười năm qua vội vã
mười năm trôi ơ hờ
mưa trong người xối xả
nắng ngoài đời trơ vơ

em em quỳ xuống đó
có nghe hồn mang mang
trái tim mình quá nhỏ
sao dậy lời vang vang

mười năm em ở lại
mười năm ta qua đường
mười năm đầy ái ngại
mười năm tràn tai ương

ta vẫn cười ngạo nghễ
dù em em phai màu
ta còn ta dâu bể
trắng trăm mùa sương ngâu

mười năm như nước trong
mười năm như hư không
mười năm mười năm rụng
hút xa ngoài mênh mông

NGUYỄN ĐỨC BẠT NGÀN

Saturday, November 21, 2015

E-Book THUỞ HẸN NGƯỜI

Tặng Phẩm Tháng Mười Một 
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
THUỞ HẸN NGƯỜI (E-Book)
trường ca hoang
Việtnam, 1972 
First Electronic Edition Published in 2015
ISBN: 978-0-9686001-5-3
Copyright © Batngan Duc Nguyen
All rights reserved
Lưu Trữ Tại Thư Viện Quốc Gia Canada
(Library and Archives Canada)
Các bạn có thể lấy xuống hoặc đọc online,
theo đường dẫn (link) sau đây:
http://epe.lac-bac.gc.ca/100/200/300/batngan_duc_nguyen/thuo/THUO-HEN-NGUOI_BATNGAN-DUC-NGUYEN.pdf


Wednesday, November 18, 2015

Từ Những Đày Đọa Mộng (audio)

https://www.youtube.com/watch?v=cTiiZpoJJhw

Monday, November 16, 2015

Sáo Sang Sông






Sông Ô Lâu, khúc chảy qua làng Vĩnh An, Thừa Thiên. Bên kia là làng An Thơ, Quảng Trị. Sông khơi nguồn cho đời thơ tôi (nđbn, tháng mười 2006).





chờ chi biển rộng sông dài

còn chăng ghẻ lạnh gươm mài điêu linh
nđbn



   Ngồi soi mình vào khoảng trời xanh. Đâu đó vẫn là ánh sáng lồng theo đám mây che tự một thuở quê nhà. Vẫn triền miên một giọng hát. Vẫn đắm chìm theo câu hò mẹ ru. Con sáo sang sông nghìn xưa trăn trở trong tâm thức. Đã có một thời là hoài vọng, mong mỏi, nổi trôi. Và những vết thương, những công phá, những qui hàng trốn chạy. Lịch sử nhầy nhụa. Sống mà tưởng mình đã chết, đã hóa sinh, dù phải nương tựa vào đất trời nhưng tự linh hồn vẫn hàm dưỡng những bất phục, thờ ơ.

   Bầy sáo đã sang sông. Đã xổ lồng bay xa hàng loạt hàng đàn. Tiếng hò buốt nghẹn ngày nào bây giờ đã là tiếng thét điêu linh. Tự nhịp trống đồng nghìn xưa nuôi dưỡng hồn Lạc Việt. Chim Lạc ngạo nghễ chỉ bay về phương Nam nay đã phải thối thân thành những bóng sáo tội nghiệp. Phải bay. Bay không chỉ một đường phương Nam độc nhất. Chúng ta bây giờ cũng như thế. Hay đã như thế tự thời mới mở mắt. Mở mắt trong thiếu vắng nhân dũng của lịch sử, của tiền nhân.

   Xoay chuyển thế đất trời vào vận nước. Tham vọng tựu thành hạnh phúc cho quê hương, no ấm cho dân tộc vẫn là hoài bão cho bất cứ ai. Nhưng nhân dũng phải là một. Lưỡi kiếm nhập một. Lịch sử chúng ta bây giờ đầy ắp lòng nhân. Nhưng nhân ái chưa đủ là thứ vũ khí sắc bén diệt thù. Mất dũng tính, lịch sử chỉ mở ra một con đường. Con đường thất bại. Bài học lịch sử mãi còn đó và chói ngời thương đau. Kiếm thiêng đã được tôi luyện bằng máu, nhưng nô lệ vẫn đã đi qua hút cả cuộc đời người. Cái chết đã đầy rẽ chia thì ích gì khi sống lại đa mang những tín điều trá ngụy. Lịch sử đã ý thức được hết mọi điều, nhưng như sức mạnh của đầu ngọn thác ào ào cuốn phăng; đến khi chúng ta định được ý niệm, thời cơ thì mọi sự đã thản nhiên đi về biển, trầm sâu dưới đáy.

   Đặng Dung. Phan Bội Châu. Phan Chu Trinh... và chúng ta lẻ loi bây giờ. Giàu lòng hào khí nhưng thật nghèo trong chiến lược đoàn kết sức mạnh dân tộc. Bao độ vẫn còn là trăng soi. Tuổi già đi từ ngọn tóc trắng báo hiệu trên đầu cho đến tận cùng tan hoang trong tâm thức. Chí hướng của kẻ lên đường buổi đầu bao giờ cũng đầy ắp khí trượng phu. Nhưng sinh mệnh tổ quốc, lòng người bao giờ cũng sẵn bày thế cờ oan nghiệt.

   Mỗi đêm vẫn còn là bóng trăng lu với gió lao xao xô đuổi trên từng cao ốc, phân xé những tàng mây. Mây vô định nhưng còn vững chãi hơn phận người mất nước. Ngàn xưa cũng chỉ là sự định hướng sẽ chẳng bao giờ. Kẻ bại trận trước quân thù chắc chưa hèn yếu bằng kẻ bại trận của chính mình. Bại xuội, chua cay. Sống và chết. Sống không chu toàn được việc đời và chết thì trong trái tim uất ức cao dày hơn núi.

   Vẫn là triệu con chim sáo bị xua đuổi ra khỏi lồng, và lời tiễn đưa đầy ắp tử sinh. Trò chơi không thêu dệt bằng tâm hướng vô vi như thuở Không Lộ mỉm cười chứng kiến trời không quạnh buốt. Trò chơi đã hóa hiện bằng máu. Sự cuồng bạo đã nao lòng nhân loại, nhưng đó cũng là điều khiến cho nhân loại sợ hãi hèn yếu quay lưng.

   Mùa hạ miền đông bắc địa cầu vẫn có những cơn nóng sốt quá quắt của ngày nhiệt đới. Sự đối cực vẫn là hình ảnh cồn cát xanh chạy theo triền dừa lấp loáng ký ức cùng men say khói ám của những ngày mưa quê xa; tiếp nối như dặm dài lưu vong mãi trôi không ngừng như sông con như suối nguồn kéo theo vạn ý tình ra khơi, mất đắm. Tiếng chim lạ hoan hỉ. Lời nguyện cầu của tử tội ra pháp trường. Tất cả đều vỡ vụn trong tâm thức quê hương. Tâm thức trắng vỗ lên triệu tiếng còi man rợ cuồng điên say máu của những kẻ đang khua môi chiến thắng, hòa bình.

   Hãy vui đi em thơ, quê nhà và ngọn cờ bất nghĩa.

   Vẫn còn hoài một phương này lửa dậy nuối vọng về một phương kia đắm chìm trong cuộc sống mặc áo giấy. Như lũ cô hồn tứ cố vô thân đêm đêm phất phơ đầu bãi cuối bờ. Chiến thắng không che lấp được tủi nhục. Vinh quang không nguôi được bão tố. Sông dài bể rộng núi cao tượng hình xứ sở hắt hiu. Tình mẹ, tấm lòng nhân dũng nuôi dưỡng kháng chiến. Sự uy liệt của đất nước, hào hùng của tiền nhân. Tất cả kết tụ thành di sản hư hoại khổng lồ cho cháu con thừa hưởng.

   Đêm gió, quê người đầy sương. Giữa thềm đá lạnh vẫn còn đôi mắt sơn khê vọng nhìn bốn phương tám hướng. Trên nền đất quê xưa chắc vẫn còn những cánh chuồn vỗ về đưa hơi cho đám lau sậy hoài hủy nhớ thương. Chắc vẫn còn thì thầm từng âm sóng vỗ mãi theo tình tự đã mất quân bình trong cuộc sống. Những bầy gió xưa còn vồ vập suốt chiều dài tổ quốc? Trường Sơn cao đối đầu cùng biển Đông sâu, hay sông Đỏ phương Bắc đã chìm đi tham vọng nuốt chửng sông Rồng phương Nam. Sự tương tranh lâu ngày đã trở thành thói quen bất trị. Việt nam. Mỏm đá nhọn đâm buốt vòm trời lịch sử loài người. Việt nam. Chòm đại hùng bay lạc ra ngoài trục định hướng. Bay lạc hay bay ngược giữa triệu tấm lòng hóa thạch vô tri.

   Lịch sử vẫn lên đường, ra đi ngẫu nhiên. Ngẫu nhiên như thảm họa. Ngẫu nhiên như dân tộc đang no bằng tung hô và ngợi ca. Chút khoai sắn tình nghĩa đã vắng bóng. Sự bình dị đã chết trước tiến trình cách mạng hóa lịch sử của người cộng sản. Giai cấp nào là giai cấp công nhân. Là liên minh công nông. Là chuyên chính, là vô sản tuyệt đối. Nước mắt chảy xuống. Giai cấp này tựu thành và sản sinh giai cấp kia. Duy nhất. Thống trị và bị trị. Một thế hệ máu bị lừa bịp. Cách mạng. Dân tộc. Tổ quốc. Thù nhà nợ nước. Bác và Đảng. Oan khiên.

   Ngày xưa tìm nhau trong tri kỷ, trong men rượu, trong tâm đắc, hay tìm nhau trong đường đi. Đường đi dù vạn dặm nhưng vẫn nằm trong đất nước. Mây trắng nơi nào cũng là mây quê hương. Tính tang bồng dễ thương trong ý nghĩ. Sáng bún bò Quảng Trị. Chiều mì quảng Tam Kỳ, hay ngày mai hủ tiếu Bạc Liêu... Ước muốn lăn tròn trên tấm thảm quê hương thuở nào, bây giờ mở ra dặm đường tuyệt tận. Vời trông nơi đâu? Suốt một vòng địa cầu còn quá nhỏ. Nhỏ trong chí luân lạc nhưng thật mênh mông cho cuộc quay về.

   Thưa Mẹ, đất nước đang vô cùng tang thương, con biết.

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
(Canada, 1981)

Saturday, November 14, 2015

Wednesday, November 11, 2015

37 NĂM, TÌNH THƠ (KHÔNG BAO GIỜ CŨ) CHO TIÊN

từ hôm nay là đời ta hiển hiện
sống trong nhau thơm hạnh phúc vợ chồng
từ hôm nay là đời ta vĩnh viễn
cùng băng rừng vượt biển qua sông

Bạc Liêu ngày 10 tháng 11, 1978
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Sunday, November 8, 2015

OAN KHUẤT

tôi thường nhớ về tai biến 30 tháng tư 1975 với hệ quả sau đó
đây là bước ngoặt lớn của dân tộc
nhưng giai cấp cầm quyền đã điên mê cuồng tín
khiến cho đất nước rơi xuống vực trầm luân

những lúc như thế
dăm câu lục bát của tôi
từ thời đó bỗng trồi trong tâm tưởng

đôi khi thơ không là thơ
thơ là đất là sông là biển là núi là nước
là nhân chứng phong ba
là bồi hồi bão táp

dân tộc đang chìm giữa oan khuất
nửa này nửa kia
sau mấy mươi năm vẫn còn vọng tiếng gào thảm thiết

-------

VIỆTNAM,
sau 30 tháng tư 1975

quê hương đổ sụp tan tành
cùng chung máu mủ sao đành đoạn nhau
mẹ về đâu cha trôi đâu
núi sông sông núi gãy đầu tang thương
bắc nam hoang lạnh chiến trường
đạp lên thống nhất một đường khổ đau
trường sơn cao biển đông sâu
cũng không chở hết oán sầu nhân dân

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Friday, October 30, 2015

HAPPY HALLOWEEN / TƯNG BỪNG LỄ MA

vì dưng ma quỉ đưa đường
khiến anh thất thểu vấp giường liêu trai
là em lồ lộ hình hài
chân khoe tình lộng tay cài mộng thơm

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Friday, October 23, 2015

BIÊN ĐÌNH

ngày xưa rộn tiếng chim bầy
giờ sao một bóng phương này điêu linh
từ đây mộng xế biên đình
em về cố xứ với mình lao đao
cây mừng lả ngọn xôn xao
lá vui dàn lạnh tay chào tóc tơ
trầm luân biết đến bao giờ
cung cầm lỗi nhịp xin chờ mai sau
vẫn còn nghìn kiếp thương nhau
đừng trông ước hẹn ban đầu mà chi

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Thursday, October 15, 2015

THÁNG MƯỜI, CHÍN NĂM TRƯỚC

em nè,

anh hứa sẽ kể chuyện chuyến đi cho em nghe
nhưng chẳng biết bắt đầu thế nào

sau chuyến bay dài xuyên thái bình dương
một ngày giữa trưa tháng 10, anh xuống tân sơn nhất,
đám bạn thân ngày xưa có mặt
cả bọn tấp vào quán nhậu gần đó
(ngồi đợi chuyến bay đưa anh ra huế)

bọn anh mừng nhau
hân hoan cười
hân hoan khóc
rượu chảy qua môi qua miệng qua họng qua ngực
qua thiếu thời
qua thanh xuân
qua trung niên
qua tuổi già
qua trời
qua đất

30 mươi năm
như chúng ta từng nói với nhau
thoáng chốc

một tay bạn anh hào sảng
bảo rằng
chỉ có tình bạn & tình yêu
còn sót lại giữa đời
dăm thằng khác khề khà cổ vũ
thiệt đúng đó bây
tình thân nhảy nhót trên đầu tương tranh chủ nghĩa

anh hì hà với bằng hữu anh
cả bọn cụng đầu với ruợu
theo câu thơ anh mấy mươi năm
ẩm ướt trưa nắng sàigon
oi bức

sau bữa nhậu mừng ngắn ngủi
anh trở ra sân bay
về huế
anh lâng lâng
anh bềnh bồng
với mây
với nắng
với hơi men
với âm vang bạn bè sau lưng

trời đất trong xanh
sau cơn bão lớn
anh nhìn qua cửa máy bay
quê hương
đại dương
đồng bằng
rừng núi
ra đi
trở về
hạnh phúc
phù du

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
Trích Email - Nov, 2006

Thursday, October 8, 2015

Nguyễn Bính (1918 - 1966)


Nguyễn Bính, Nguồn: Wikipedia tiếng Việt

Cái còn lại của đời là tương tranh. Cái còn lại của núi sông là đoạn trường sương khói. Cái còn lại của ba đào là ngọn nến trên đầu áo quan lung linh sầu thảm. Cái còn lại của đam mê là chút áo não đằm đằm khổ lụy ôm theo tơ tóc tung bay trên vạn cõi đời.

Nguyễn Bính sống trong thời-đại-lớn với oan-khốc-lớn vun theo hèn-mọn-lớn. Tài hoa không quay lưng với thực tại tai ương đất nước, nhưng vì khí phách chỉ là ngọn dao cùn trước chuyên chính hôn ám, đã xô đẩy rất nhiều tấm lòng sa xuống hố thẳm truân chuyên. Và Nguyễn Bính là điển hình cho hoạn nạn của thời đại.
Nhưng hề chi, bởi cái còn lại tột cùng của thơ là thanh tâm chan hòa trong tình yêu bất tuyệt.

Mặc dù Nguyễn Bính mất trong một đêm giao thừa nào đã ngót mấy mươi năm, tiếng thơ ông vẫn mãi là những chấm sao xa xanh vô tận.
Với người yêu thơ, Nguyễn Bính hằng cửu với tình thơ, dẫu cho cơm áo vẫn đầy cách ngăn theo trăm vạn trò chơi tan hợp.

Nguyễn Đức BạtNgàn (12/1999)
---

Thơ NGUYỄN BÍNH

Đêm Sao Sáng

đêm hiện dần lên những chấm sao
lòng trời đương thấp bỗng nhiên cao
sông ngân đã tỏ đôi bờ lạnh
ai biết cầu ô ở chốn nào

tìm mũ thần nông chẳng thấy đâu
thấy con vịt lội giữa dòng sâu
sao hôm như mắt em ngày ấy
rớm lệ nhìn anh bước xuống tàu

chòm sao bắc đẩu sáng tinh khôi
lộng lẫy uy nghi một góc trời
em ở bên kia bờ vĩ tuyến
nhìn sao thao thức mấy năm rồi

sao đặc trời sao sáng suốt đêm
sao đêm chung sáng chẳng chia miền
trời còn có bữa sao quên mọc
anh chẳng đêm nào chẳng nhớ em

Thursday, October 1, 2015

từ những đày đọa mộng

như ly rượu mừng đêm nay
mùa xuân theo chân em chạy về trên từng
nấc thang
ngái ngủ
có trong anh nghe êm đềm sắc áo sang đông
em thì đã vô tình như làn khói mỏng
còn trôi mong manh qua ngọn trời cuồng

hãy mở mắt từ hôm nay
cùng dĩ vãng thu mình trong chăn áo ấm
dù hôm mai trăng sao tròn chuyện sông hồ
em hãy còng vai ru con thì-thầm-thì-thầm như hồn lệ tủi
có anh băng nhanh trên cuộc đời mình
có chéo khăn lau-khô-lau-khô trăm tình giới mộng

em nhọc nhằn như mây
hãy dựng hồn nhau từ vách núi
vách núi cheo leo trên nỗi tình hờ
có anh ôm em nghe tình thân trốn chạy

hãy trở về, trở về
như lần bỏ đi sau cùng từ đời sống mọn
như ngày tham lam theo hơi thở ngắn dài
như tình tan khô trong làn muối biển

anh thì suốt đời âm thầm hơn sông
như ngọn cau bắn vút thân mình vào trời non lầm lỡ
đã là chiêm bao như sông cạn đá mòn
giữa bình minh giăng ngang đã
cụt
đầu
như khói

anh có rất nhiều trên tay anh
anh có rất nhiều trên chân anh
những nụ mầm chưa bao giờ thoát ra khỏi
lòng vỏ cứng
từ những âm mê trong buốt trên môi người
anh bỗng thấy em ca mừng
rất lạ

hãy trở về trở về
sẽ thân ái như lần bỏ đi
như trên môi hôn nghe từ biệt chảy dài
như trên vai anh kiêu hùng hơn đá dựng

từ giọng cười em bây giờ mềm như ngọn cỏ
có con suối hôm nao vẫn ngang nhiên
chảy qua
trên
nô lệ mình
anh bỗng nhìn ra em
nhìn-ra-em từ triền đất động

đã bắt đầu hôm nay
đã bắt đầu hôm mai
đã bâng khuâng trên từng vồn vã u hoài
anh đã thấy
đã thấy khi cùng nhau vẫy chào trong
môi cười nghiệt ngã

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Thursday, September 24, 2015

THÁNG CHÍN, NHỚ

Tháng giỗ của nhạc sĩ Trần Đình Quân & nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng
Hai khuôn mặt độc đáo của Vân Chương Âm Nhạc Việt Nam hiện đại

Dù các Anh đã xa
nhưng tài hoa để lại
còn tươi đẹp mãi
tô thắm
cho Đời

Hẹn một ngày chúng ta sẽ với nhau.
Chắc chắn


từ trái qua: nhạc sĩ Trần Đình Quân, M Tiên, nđbn, nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng
Cali 1993

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Monday, September 21, 2015

TRUNG THU, GIỖ MẸ

con tuổi nhỏ bên sóng gầm tai họa
mẹ ngồi thương sông bên lở bên bồi
trắng cơ nghiệp là lưu đày xa lạ
bóng cò chiều bảng lảng bóng mây trôi

như đời mẹ chung thân cùng sông núi
giữa địa cầu sao nhẹ hẫng hai vai
năm châu đó ngọn đèn mù tăm tối
mạch đất ngầm cày xé cả tương lai



còn gió buốt một đời cha nặng nợ
quê nghèo trôi theo chú bác phiêu bồng
đầy cay nghiệt trong lòng cha người thợ
suốt bao thời quày quả mãi không xong

con khuất lấp cùng dặm mòn dâu bể
mẹ theo cha về với đất nghìn năm
còn di huấn là nụ cười ngạo nghễ
cho đời con bay lướt giữa xa xăm

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Monday, September 14, 2015

Hồ Thị Nha Trang

thôi bây giờ thì hết rồi
anh đã cách biệt em
một sáng nào chuyến tàu rời bến
trên toa có kẻ độc hành thương nhớ rất xa

bây giờ thì hết rồi
bãi cát mịn màng thiếu dấu chân anh
ôi dấu chân em
dấu chân đơn độc lặng lờ

bây giờ thì hết rồi,
chúng mình không còn
cầm tay nhau
men theo ghềnh đá,
nỗi muộn phiền hãy khắc sâu vào đá nghe em

ơi nhớ thương nhớ thương đến bao giờ

đừng đi trên cát mịn một mình nghe em,
dấu chân
nhỏ bé của em
khiến
anh sợ hãi,
những dấu chân anh lang thang trong đời

em ôm mặt khóc thuở nào
một thuở nào đó rất xa
lời vỗ về của anh vụng dại
như sóng biển thì thầm thủy chung

em xỏa tóc cho mây trời thôi bay
cho hình hài anh quay về kết lại
để làm đẹp thuở hẹn hò mênh mang

thôi bây giờ thì hết rồi
cánh chim bạt ngàn bao giờ về tổ
tìm lại cội nguồn xưa mình yêu nhau

anh bây giờ thế đó
xin em thắp niềm tin trong mắt bụi mù
để làm đẹp thuở hẹn hò
rất xa

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Wednesday, September 9, 2015

Đứng Bóng

đã lưu lạc mòn gót giày bồng đảo
thì lênh đênh đành trọn kiếp giang hồ
khi đứng lại quá một đời mộng ảo
bóng hạ vàng an giấc giữa tiêu sơ

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Friday, September 4, 2015

Thư Mục NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

từ buổi đầu sáng tác
tôi đã rất trân quí chữ nghĩa của mình
cứ mổi lần hoàn tất chừng hai, ba chục bài
là tôi gom thành tập thơ
với nhan đề riêng
có vài tên còn nhớ như
hành trang, hư ngôn, cánh hạ, âm khúc, trên cành dã thảo...
nội dung chính của thời kỳ này là tình quê hương
thái độ trước nội chiến nam bắc lẫn vụng dại tuổi dậy thì

nhưng tác động thời thế đã khiến bản thảo thơ tôi biến mất
phần lớn do chiến tranh
và không ít đã thất tung theo tình nhân, bằng hữu

một số bài trong chặng này
vào đầu năm 1970
đã được tôi chọn để in Giã Từ Ân Phúc
tập thơ thực hiện chung với 2 người bạn là Miên Hành và Trần Huyền Thoại

đến năm 1971
tôi thu góp bản thảo còn sót từ 1964 đến 1968
để gom thành Tập Thơ Đầu
nhưng vì quá ít ỏi
nên về sau tôi đem số bản thảo này gộp với Còn Ưu Ái Còn
sáng tác giai đoạn 1968 - 1970

từ đó cho đến nay
đám con thơ tuần tự ra đời
có tên như sau

Tập Thơ Đầu (1964 - 1967)
Còn Ưu Ái Còn (1968 - 1970)
Từ Giã Ngày (1971)
Giữa Triền Hạn Reo (1972)
Thuở Hẹn Người (1972)
Sương Hạnh (1973)
Mùa Lá Xanh (1974)
Bình Minh Câm (1975)
Rừng Xanh (1976)
Vầng Thiên Thu (1976)
Ngày Ngó Xuống (1977 - 1979)
Ra Biển / Lưu Xứ (1980 - 1998)
Thầm Lặng Trời, Thầm Lặng Đất (tự truyện 1994 - 1995)
Ngàn Em (1999)

từ năm 1994
bản thảo được tồn trữ trong computer
không in ra để san định thành tập
rồi computer thay systems đổi font formats
thêm virus phá hoại
khiến cho bản thảo của tôi khốn đốn theo

tuy rất tỉnh táo giữa đời thường
nhưng tự thân tôi là thơ
tôi vẫn chạy vẫn viết theo cảm xúc

bài posted trên blog và facebook lẫn lộn giữa mới viết
hoặc đã viết cách đây 50 năm

trước như sau
cũ như mới
đều khởi sinh từ thần hồn tôi
nhất quán

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Saturday, August 29, 2015

VU LAN, TỘI MẸ

từ cha cạn nước thu bồn
theo con cụng bóng oan hồn lắt lay
mẹ liệt sĩ sầu heo may
đêm anh hùng tận ngày đầy ba hoa

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
------
nguồn của tấm hình: vnexpress.net

Sunday, August 23, 2015

E-Book BÌNH MINH CÂM

BÌNH MINH CÂM
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
E-BOOK (pdf)
ISBN: 978-0-9686001-4-6

Ấn bản điện tử BÌNH MINH CÂM căn cứ theo ấn bản do cơ sở Quê Mẹ Paris thực hiện 1985, phối hợp với bản thảo gốc năm 1975 của tác giả. Có bổ sung, hiệu đính. Mọi dị biệt từ những bản Bình Minh Câm đã lưu hành trước đây đều phải chuyển đổi, tuân theo bản này.

Lưu trữ tại Library and Archives Canada's Electronic Collections (Thư Viện Quốc Gia Canada).

Các bạn theo địa chỉ lưu trữ (link) bên dưới, bấm vào sẽ chuyển sang trang mới. Vui lòng đọc phần English bên trái rồi theo chỉ dẫn. Nếu không muốn thì đợi chừng 20 giây (hoặc lâu hơn, tùy thuộc tốc độ internet), BMC sẽ xuất hiện. Các bạn có thể đọc online, lấy xuống lưu giữ hoặc in ra giấy.

Chúc An Vui !

Đây là LINK của BMC từ Thư Viện Quốc Gia CANADA:

http://epe.lac-bac.gc.ca/100/200/300/batngan_duc_nguyen/binh_minh_cam/BINH-MINH-CAM_BATNGAN-DUC-NGUYEN.pdf






Tuesday, August 18, 2015

Trăng Mới

bữa nay ở nhà
dọn dẹp
cắt cỏ
hút bụi
chuẩn bị cho chuyến đi xa

trời nóng ghê gớm
anh bước vào
bước ra

cái gì đến
sẽ đến
cái gì qua
đã qua
hạnh phúc yêu thương
oan khiên thù hận
cũng rồi
như chuyến bay ta gặp nhau
đứt gánh

thương câu thơ thời nào
mưa đọng
thần trí em
bao dung đêm
sóng vỗ

anh và máy cắt cỏ
đồng hành
đồng ca
đồng đại

nham nháp nụ cười em
đẫm bờ lưng anh
ướt qua đai bụng
trần trần
hắt lên cần cổ em
phương kia
đông nam
đài hạ

anh
là em
là tủi thân
là nửa này hoan ái nửa kia
là mặt đất ban sơ
đôi ta

tội

dấy lên bầu ngực em
phong vân
đang chờ
viền môi anh phất phới

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Thursday, August 13, 2015

BUỔI ĐẦU

từ em đầu ngọn hoang sơ
từ anh hồn động bao giờ cho nguôi
tình đi mình có ngậm ngùi
giữa hun hút mộng giăng mười phương xa
thuở này môi ấm hoan ca
tầm xuân thuở nọ thôi già ước mơ
này em bóng vẫn hoen mờ
mưa ru sợi nhỏ ơ hờ đớn đau
thanh bình đã chết trong nhau
hờn oan dậy tự buổi đầu khói sương

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Friday, August 7, 2015

Cảm Xúc Tặng HỒNG NHAN TRI KỶ

em vẫn thế, vẫn dịu dàng thơ dại
dù đã tuổi năm mươi, hay tận hết đời người
anh vẫn thế, vẫn ngây ngô khờ dại
ngát lòng mình với hương sắc em tươi

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Sunday, August 2, 2015

Buốt Hạnh

bất hạnh em tạc cho ta vòng hoa đỏ
vùi dưới hân hoan cùng với nhịp đất trời
dù ái ngại từ nay em cũng rõ
buổi lên đường trôi hết thuở vui chơi

tình vời vợi bặt mù luôn buổi ấy
đời riêng ta còn sừng sững không phai
hoài niệm cũ khi về em nhớ lấy
ngọn đàn xưa ru với gót trang đài

đời lồng lộng ví dù như ngăn cách
đang mỏi mòn theo se thắt ai đưa
còn một phía dậy một trời lữ khách
hẹn mai về núp bóng giữa ngàn xưa

tóc trăm sợi còn sợi dài sợi ngắn
tình trăm phương biết ngủ ở phương nào
ngày hành khất ngậm mòn hơi ngọt đắng
chút hương thề lành lạnh giữa chiêm bao

em hãy ngủ với mình em yêu dấu
rất êm đềm theo ngọn cỏ xanh xuân
đừng gọi với nghìn trùng kia có thấu
hãy hôn mình như đốm lửa thanh tân

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Wednesday, July 29, 2015

Trăng Trên Đầu Cố Quận

núi sông thì mềm như trăng lu
soi gương hoa vời vợi
đừng đi đâu xa vì biên giới đã hiện rõ
giữa
đường trăng
từ lịch sử
trăm tiếng gầm
vang dội
là lời hứa thật đầy cho những
cách ngăn

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Friday, July 24, 2015

Sớm Mai

em về gọi giữa trời khuya
có sao với bóng đang lìa thân nhau
em về trọn giữa nghìn sau
có anh với hạ phai nhầu tiếng kinh
em về hẹn giữa bình minh
đầu môi đã ngậm tiền trình không xa
em về mộng giữa ngàn hoa
vòng chân chim bỗng chan hòa trong anh

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Monday, July 20, 2015

Nhật Ký Biển

1
ta từng nghe tiếng khóc đầu tiên của trẻ chào đời
âm thanh ấy đưa mẹ cha vào hạnh phúc
mầm sống bùng lên thôi thúc
hân hoan chào đón cuộc đời vui
cũng như ta bao lần nghe tiếng nấc nổi trôi
của ly biệt thường tình cuộc sống
dẫu tàn lạnh nhưng còn hơi ấm
nối dài cho cuộc đời sau

2
nhưng có tiếng khóc nào oan nghiệt thương đau
đêm vượt thoát đụng đầu đen tối
biển thì lặng câm em thì đói
chập chùng
sợ hãi
mù tăm
một lũ thú mặt người ngốn ngáo vây quanh
cướp, hãm hiếp, tan tành, hăm hở
cướp hãm hiếp cuồng điên man rợ

3
em tự lòng mình đã chết tuổi hai mươi
là tự đời nhau
khô héo
nụ cười
tự buổi ra đi nhà tan
nước mất
tự cuộc sống không còn sự thật
vững niềm tin em ơi
vẫn ngọn cờ quê hương trong lòng phất phới
giữ niềm tin ta bước tới
dù trái tim người còn đỏ thắm hay không
dù trái tim người đã phục sẵn gai chông

4
này ngọn gió ru dùm ta con sóng vỗ
này ngọn gió dỗ dùm ta cơn thịnh nộ
bát ngát một triều thanh âm
an bình nào đã trốn chạy từ tâm
thuở đất nước thanh bình ru em mới lớn
giờ rũ liệt cả mặt trời buổi sáng
hận thù nào dồn tụ giữa phong ba
vết tích nào hằn từ bão tố đêm qua

5
này giọt muối nuôi dùm em cừu hận
này giọt muối thu dùm em oan thù cùng tận
tự do đầu tiên, tự do thú vật giữa con người
cướp biển
bạo hành
súc vật
đi tìm tự do, chói lòa sự thật
sự thật
rùng mình
ghê tởm
hỡi năm châu
bài học bây giờ và cho cả mai sau

6
hãy bình tâm đi em dù còn lắm nỗi thương đau
đang chào đón con đường đi trước mắt
là hạt gạo cắn đôi đêm quê nhà se thắt
đất nước thống nhất rồi nhưng mãi ngăn chia
mẹ còn chong đèn tăm tối phương kia
cha và anh còng lưng rừng thẳm
giữa ngợi ca ngụy hình tội ác
hòa bình hạnh phúc muôn năm

7
đường ta đi còn mù mịt xa xăm
hỡi nhân loại mỏi mòn kia có biết
dẫu cách biệt quê nhà nhưng chưa hết
hẹn ngày về mưa gió sẽ tan đi

8
sao giữa lòng mình còn lắm nỗi phân ly
đêm hiu quạnh
đoạn lìa rồi, Tổ quốc
ở lại đó ai còn ai mất
vọng hoài một ánh sao khuya
gươm thiêng mài trong mắt mẹ tự nghìn khuya
mất đất nước con phải dành lại nước
triệu sinh mệnh họp thành ngọn đuốc
rực hồng lịch sử uy nghi

9
thôi từ nay em là bóng vạc thiên di
mang máu nóng của nghìn đời
chim Lạc
hồn vẫn nuối núi sông dù phiêu dạt
với tự do tỏa rộng vô cùng

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
Indonesia, 1979

Friday, July 17, 2015

Mười Thương

một thương nắng ngủ trên đầu
hai thương thầm chuyện trầu cau một lần
ba thương đứng giữa phong trần
bốn thương giọng hát chia phần cheo leo
năm thương bóng rụng ngang đèo
sáu thương tàn tạ mái chèo vô tăm
bảy thương tìm chỗ em nằm
tám thương dâu trọn nghĩa tằm mai sau
chín thương cùng tội phiền đau
rồi mai hạ trắng đổi màu sương thu
mười thương yêu dấu hư phù
nghìn sau mộng có đền bù cho nhau

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Monday, July 13, 2015

Mừng Tuổi Rượu

đêm ôm rượu lẫn mòn hao
mày tao rụng giữa chiến hào bại vong
khi ngồi nhậu đã phiêu bồng
một hồ lệ cạn bao vòng tay đưa

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Wednesday, July 8, 2015

SÀIGÒN

giữa hào lũy còn chờ nhau mấy bận
nghe hoài nghi lên tiếng gọi thưa
khi đứng dậy cũng chừng như thế tận
hồn ta đau em đã hay chưa

nguyền trở lại, dù tình em trống vọng
cùng chiêng khua nô nức hội người
ta lảo đảo giữa tiếng mình lạc giọng
trọn cùng em đầy buổi hội vui

còn trong anh bao mặt trời oan nghiệt
hồn em trong còn chút trăng soi
đất vẫn ấm không biết gì chia biệt
từ môi nhau có tạ được ơn trời

em hãy đến một lần rồi bỏ chạy
kiếm cung này đà thất thủ quay lưng
giữa tăm tối mắt trừng em có thấy
nhớ cùng anh ôm phút rộn bừng

tình hãy trọn trong nhau này lần cuối
vì nay mai có nhớ đã vô ngần
khi từ biệt anh còn chi tiếc nuối
em còn gì giữa trắc trở vong ân

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Sunday, July 5, 2015

Dưới Thềm Cỏ Hoa (Audio)

Thôi Em Đừng Ngại Trăng Tà

https://www.youtube.com/watch?v=u86uB1VkCCo

Friday, July 3, 2015

DƯỚI THỀM CỎ HOA

hoàng uyên dừng gót chân cầu
hồn mưa ngại nắng hoen sầu cỏ cây
em còn lại nhịp đôi tay
trao anh phiến nguyệt theo ngày lãng du

này em đừng ngại sương mù
theo anh về kịp mùa thu cõi ngoài
uống hoài những giọt sương mai
này em cụng chén quan hoài lãng quên

thôi thì ép lại trong hồn
có ăn năn cũng phai mòn dấu chân
này em nhớ lối hồng ân
để mai sau trở lại trần nghe em

à con nước ngủ êm đềm
theo giòng nhật nguyệt dưới thềm cỏ hoa
thôi em đừng ngại trăng tà
mốt mai rồi cũng chia xa cõi lòng

nắng vàng sợi tóc em hong
hồn say bóng động nghe lòng viễn du
mai rồi ướt giọt mưa thu
vàng cơn nắng lụn sa mù dưới chân

ngày, mắt em đẹp vô ngần
nước mây cũng luống phân vân ngại ngùng
đêm, mắt em biếc như nhung
anh nhìn lòng bỗng vô cùng reo vui

đừng nghe mưa xuống hiên ngoài
bâng khuâng lòng chợt u hoài rưng rưng
này em năm ngón ngập ngừng
đại hồ đã vỡ xin đừng xót thương

chừ nghe tình đã phai hường
em xuôi theo mộng hoang đường gió se
rồi mai mốt có quay về
xin em đốt hết hẹn thề nghe em

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Saturday, June 27, 2015

Một Phương Trời

người đắng ngắt một đời sông núi
cơn mưa chiều vồ vập ta đau
đêm gió dậy bao vòng lửa rối
một phương trời
hai phương đất
trông
nhau

người ở lại nuối nghìn biển rộng
ta ra đi quên vạn sông dài
chút hạnh phúc
mòn
như
ảo vọng
sao hôm buồn
chợt
tắt
sao mai

con chim đậu cành cao bão tuyết
trái tim nào đang đâm chồi sương
cánh buồm lộng
đưa tay
chào
vĩnh quyết
bọt sóng gào
chìm
khuất
quê hương

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Tuesday, June 23, 2015

Ruộng Đất

từ em bay theo địa hình chim Lạc
anh cũng theo về trên đất nước mênh mông
một chút nhớ đủ ngút trời xanh ngát
một chút bình an đủ nhẹ trong lòng

chim nhớ nơi chôn nhau
chim nghiêng đầu về cõi bắc
dù đường bay là soải cánh phương nam
giữa nắng sớm thơm tiếng hò ruộng đất
giữa chiều hôm còn thắm đượm hương ngàn

anh gửi cho em bóng hình sông núi đó
như ân tình ta chĩu nặng hai vai
lời thề ước dù một lời rất nhỏ
vang trong anh ngọn lửa suốt đêm dài

có anh đến từ phía ngoài rất nhẹ
như mây trời quấn phủ giữa tim em
có biển có sông có lời ru mẹ
có ánh mắt soi nhau như sợi tơ mềm

từ giọng nói quê hương vút cao đêm đêm
như lúa đang thì
xanh đòng
mập mạp
dù đường bay rất xa nhưng mình đã chung lòng
bằng vốn liếng là câu hò
đưa theo
bóng cò bóng vạc
cùng triệu nụ bông hiền đang nở
giữa gai chông

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Wednesday, June 17, 2015

Stateless

trong bài Ai Là Tôi posted bữa trước
có chữ stateless
đã gây ít nhiều xung động
vì có bạn cho rằng stateless là vô tổ quốc
và tập thể vượt biên thời nào là dân vô tổ quốc

thực ra ý nghĩa của stateless KHÔNG phải như thế

stateless đi từ chữ state / khi thêm less thì mang nghĩa phủ định

chữ này có nghĩa là quốc gia, nhà nước (ví dụ như VNCH),
nơi dân chúng sống dưới một tập thể cầm quyền (chế độ, chính phủ)
và dân chúng chính là công dân (citizen of) của quốc gia đó

hiểu cách khác: quốc gia chính là căn cước của công dân
(khi công dân đi ra khỏi lãnh thổ của mình, passport minh chứng cho căn cước này)

người vượt biên phần đông là công dân VNCH
mà VNCH thì đã chết
hoặc có không ít người mang căn cước CHXHCNVN
nhưng họ cũng đã vứt bỏ tính pháp lý này để trốn thoát

khi đến trại tị nạn
lập hồ sơ cá nhân
vì người vượt biên là thành phần đã từ khước nơi chốn (state) mình cư trú,
nên chi cũng chẳng còn là công dân (quốc tịch) của quốc gia mà họ đã cư trú trước khi bỏ trốn đi (stateless)

vì vậy cao ủy LHQ hoặc là quốc gia đón nhận tị nạn
phải ghi nguồn gốc xuất phát của người vượt biên
(trong phần citizen of)
là stateless (không thuộc công dân của một quốc gia nào)

bởi thế
stateless KHÔNG thể dịch diễn là vô tổ quốc

tổ quốc VIỆTNAM vẫn tồn tại
chúng ta vượt biên vì không thể không vượt biên
tuy bỏ đi nhưng chúng ta không phải là dân vô tổ quồc
tổ quốc vẫn sáng rỡ
trong tâm

nhân đây, xin chia sẻ một điều đơn giản:

tổ quốc KHÔNG bao giờ đồng nghĩa với giai cấp cầm quyền

đó là 2 thực thể độc lập
tổ quốc trường cửu
giai cấp cầm quyền chỉ là giai đoạn tạm thời, luôn thay đổi

vận nước đang đen tối
nhưng chắc chắn sẽ có ngày quang phục
không xa

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Saturday, June 13, 2015

40 NĂM, CA DAO THÁNG 3, 1975

VIỆT NAM CỌNG HÒA
VÙNG MỘT CHIẾN THUẬT

Giặc Về
Quảng Trị
Mất Cha
Thừa Thiên
Mất Mẹ
Quảng Đà
Mất Em

Wednesday, June 10, 2015

Hương Cau

nghe nhau về giữa yêu thương
với tà huy rạng bình thường hôm qua
hẹn từ nghìn ải truông xa
thềm đông phấn đượm trên tà áo đưa
tìm nhau về giữa ban trưa
khơi con nắng dậy cho vừa ái ân
gọi nhau trong mắt thánh thần
này em thơ dại tinh ngần hương cau
gọi trời xanh gọi biển dâu
nguyền sao cho trọn một màu ban sơ
nằm ru từng thuở tình chờ
anh nằm im giữa dại khờ quặn đau
gọi ngàn xưa gọi ngàn sau
gọi em khổ lụy gọi sầu theo anh

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Sunday, June 7, 2015

Thơ Tình Của Tuổi Sáu Mươi

với nhau trên cả tuyệt vời
trong nhau mộng vút đất trời uyên ương
bên nhau rạng rỡ phố phường
xa nhau thành quách miếu đường lạnh căm

Nguyễn Đức BạtNgàn

Thursday, June 4, 2015

Thuở Hẹn Người

THUỞ HẸN NGƯỜI / VÀI DÒNG CỦA TÁC GIẢ

Ngày vượt biên với vợ và con gái đầu lòng chưa đầy tháng, tôi còn mang theo tất cả bản thảo.
Trong đó có trường ca "Thuở Hẹn Người".
Sau khi định cư ở Canada, trong thập niên 1980, tôi đã cọng tác với một số báo chí văn chương hải ngoại như Đất Mới, Văn của Mai Thảo, Văn Học của Nguyễn Mộng Giác ở Hoa Kỳ. Quê Mẹ của Thi Vũ ở Paris, Pháp. Làng Văn của Nguyễn Hữu Nghĩa ở Canada. Cùng nhiều tờ khác...
Năm 1984, tôi gửi bản thảo Thuở Hẹn Người cho nhà văn Mai Thảo. Và anh đã đăng trọn một kỳ trên Văn số 23 tháng 5, 1984.
Trường ca gồm 28 đoạn. Nhưng khi đánh máy từ bản thảo viết tay, tôi đã sơ suất gom thành 26 đoạn.
Tuy là 28 đoạn, nhưng tôi chỉ viết trong bốn hơi. Một hơi cách nhau chừng vài tháng. Bắt đầu tháng hai và kết thúc tháng mười, 1972.
Đã hơn 40 năm Thuở Hẹn Người. Trong tôi vẫn còn nguyên thanh xuân với lửa.

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Thuở Hẹn Người

Trường Ca
Việtnam, 1972

https://www.facebook.com/ThuoHenNguoi

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Tuesday, June 2, 2015

Mừng Sinh Nhật Tiên / Happy Birthday My Angel

Ngày Hai Tháng Sáu / June 2nd

anh cầm tay em bao nhiêu năm nay
trôi qua gập ghềnh dâu bể
ta vùi trong nhau bao nhiêu năm nay
vẫn tinh khôi như thời sáng thế



NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Monday, June 1, 2015

Trang Thơ NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

https://www.facebook.com/ngducbatngan

Sunday, May 31, 2015

Bao Giờ

hôn em hôn em vong tình
vòng tay rã cuộc hành trình mai sau
khi nằm xuống có thương nhau
bình yên để lại tình sầu mang theo

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Thursday, May 28, 2015

Mười Năm

mười năm con xa xứ
mười năm con lạ lùng
ôi một thời nắng nhạn
ôi một thời thương mong

mười năm con xa xứ
mẹ còn chong đèn khuya
tìm con, chim lẻ bạn
giữa đường bay phân chia

mười năm con biệt xứ
mười năm con lưu đày
mười năm thương nhớ mẹ
mười năm còn ai hay

bên đời sương vẫn biếc
có che thời long đong
trên trời sao thắm thiết
còn vắt ngang bụi hồng

tự một lần ảo diệu
tự một lần ưu mê
giờ ta, thân thất thoát
ôi mười năm xa quê

nghìn xưa chim hót nghẹn
còn lẻ bạn chưa về
cho dù ta có hẹn
cũng trông vời nhiêu khê

mười năm mười năm trông
mười năm mười năm mong
ta vẫn đời bão loạn
ta vẫn hồn vị vong

từ một lần hoạn nạn
cắn răng quên hẹn thề
ta chim trời lẻ bạn
giữa đường bay điên mê

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Friday, May 22, 2015

Với Bóng

nhớ người như nhớ rượu
đêm cá nhảy lên bờ
hoen nhòa giòng mưa dựng
gió đưa lời se khô

lòng ta là bụi đỏ
ngút lên đầy biển dâu
hồn em ươm chỉ thắm
như hạ hồng năm châu

xưa thơm mùa lửa lựu
núi sông hôn lên đời
nay chút tình cố cựu
cũng giong buồm xa khơi

ngày mai như đêm trắng
bạn chưa về sao thưa
rượu trào lên với bóng
ta say cuồng theo mưa

thương người như thương rượu
đêm dẫy tràn trong mơ

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Wednesday, May 20, 2015

Sông Hương

trong nắng sớm phải em vừa trổi giọng
tiếng dội trào hôn ngấn nước đang gieo
ngày thúc đuổi ngày lăn trườn ước vọng
bên kia trời sương khói cũ bay theo

sum họp đó biết qua miền hờn giận
đôi chân rung từ vạn lý ai chờ
cùng ngã quị em giữa vời lận đận
ngàn lá thơm chia rẽ mộng hai bờ

mùa hạ chảy theo thu đầu lãng mạn
tình hoài em rủ xuống tóc mông lung
anh ngồi uống những mạch đời đã cạn
chờ mong nhau dù phiêu lạc muôn trùng

em đưa tiếng thôi giọng hò đã bặt
anh đưa tin tình mất dấu phương mô
nước vẫn ngủ thuyền vẫn chèo khoan nhặt
mùa điêu tàn mùa bấc lụn mùa khô

chút khói ấm quyện từng vòng đưa đẩy
buổi đầu tiên còn xao xuyến hôm nay
còn thanh thoảng như tình lau với sậy
có ngại ngùng hãy yên ấm trong tay

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Monday, May 18, 2015

Bình Minh Câm / Bài Tựa Lúc Hoàn Thành

thơ đang ra khơi. thơ đang nối liền mọi bến bờ hiu quạnh. thơ đang chia ngăn những hình sắc; hãy ra về, thanh thản rồi cầm tay nhau. nguyện ước bây giờ đang hóa thân con trăng. con trăng đầy tròn đúng một mùa tịnh độ. đúng của những cánh buồm viễn khơi.

ngồi lại cùng trầm luân. sắp xếp lại ngôn ngữ và chơi vui cùng ngôn ngữ. từ nay, như cơn mơ thời cổ, vẫn còn là những bóng ma hót đu nhau đến cùng mùa thịnh trị. triệu con mộng càng khởi sắc cho nụ cười, nụ cười dàn trải khắp cả núi sông. khắp cả và chia đều cho mọi hướng...

dịch không còn là vị thế kẻ cả của định mệnh. dịch cũng chỉ là sự trải bày cho vạn tâm hướng không cần một lần chờ.

ở đây, thơ chưa một lần thống khổ, thơ chưa một lần hân hoan. từ sợi khói chiều đã tan màu sắc không. đã tan và bay theo vạn tầm nhìn của định mệnh. vì thế, ở trên và ở trước mọi ý nghĩ, thơ bao giờ cũng vẫn là thức không.

từ đó, thơ không phải là chiếc hài trải vạn dặm đường. cũng không phải là một hình thế biểu tượng cho mọi cảnh giới. mà là một mùa nào như mọi mùa nào thay nhau đi qua, đi qua.

vẫn là ngọn tay chào em giữa trời mai xanh. dù nhân loại đang hụt hơi chạy theo ráng đỏ buổi chiều ngoài kia có thấy ?

Huế, Việtnam
tháng 1. 1976
Nguyễn Đức BạtNgàn

Saturday, May 16, 2015

Bình Minh Câm / Vài Dòng Khi Đem In

Bình Minh Câm. Thơ Nguyễn Đức Bạtngàn, hoàn thành nåm 1975 ở quê nhà. Bìa do tác giả trình bày. Trang bài do Thi Vû sắp đặt. Xướng in Quê Mẹ tại Pari ấn loát và thực hiện lần đầu tiên ở hải ngoại, tháng 4 nåm 1985.

Tác giả giữ bản quyền © Nguyễn Đức Bạtngàn, 1985

Copyright © Batngan Duc Nguyen

Binh Minh Cam
ISBN 0-9686001-2-3

-----

VÀI DÒNG KHI ĐEM IN

Bản thảo Bình Minh Câm - trừ phần phụ lục Nhật Ký Biển - được hoàn tất hầu như trọn vẹn trong năm 1975. Là bản thảo thứ tám trong toàn bộ những gì tôi viết ra trong vòng 20 năm nay. Chọn Bình Minh Câm để in thành sách trước những bản thảo kia, đầu tiên không phải Bình Minh Câm phẩm chất trội hơn, mà bởi Bình Minh Câm là bản thảo được cưu mang, được tác tạo dọc theo chiều của đất nước, của quốc nạn 1975. Những dòng thơ được thành hình từ những miền đất quê hương - khởi từ Quảng Trị, Huế, Ðà Nẵng, Cam Ranh, Nha Trang, Phú Quốc, Saigòn, Ðà Lạt. Những phần đất mất, những phần máu mất, thúc hối dồn đẩy lên thơ.

Ðời vốn dĩ bất an, bão động. Người vốn dĩ là ngọn hồng lạp hèn mọn mang mưu toan của những mặt trời. Còn lại Thơ như đóa huệ bùng lên tự vũng lầy ung nhọt, biết có đủ hùng lực xé nát tăm tối tự lòng người, rủ bỏ phân ly ?

Nhân đây, xin cám ơn những chân tình đã thương mến thơ tôi bấy lâu nay.

Sau hết. Kính gửi về Mẹ, phía bên kia mặt đất, như món quà khổ lụy mấy mươi năm của đứa con bất nghĩa.

Hải ngoại, tháng 1. 1985
Nguyễn Đức Bạtngàn

Thursday, May 14, 2015

Phôi Pha

một lần ta một lần em
đưa nhau từng cọng lệ mềm chung thân
một lần ta đã cơ bần
nghe xao xuyến gọi vô ngần hoài riêng
một lần em có ưu phiền
trăm năm thoắt quá quan thuyền đắm say
phân vân nghìn hướng lưu đày
ta mùa xuân với mặt mày hôm qua
một lần em cũng phôi pha
cuồng lưu bừng nụ trên tà gió khơi

một lần ta khuất theo đời
một lần em có nghe rời rã thân

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Tuesday, May 12, 2015

TÂN XUÂN

em nằm vọng trên bao mùa tao loạn
trời xa xưa ráng đỏ bỗng quay về
ta yêu dấu cũng hút mù tăm dạng
nghe thì thầm trở gót giữa hôn mê

con chim đó nghìn năm sau trở giấc
cùng với mình nhớ lại nghìn năm xưa
tình rụng xuống trên đầu chăn chiếu cũ
còn hoang mang cạn hết một âm thừa

em hiền dịu trên đời đôi cánh trắng
những vì sao hôn phối những vì sao
em thả dại theo ngày mưa tháng nắng
còn bao lâu hơi ấm cũ dâng trào

ta gửi ta một nụ cười héo hắt
là âm vang của trăm kiếp tao phùng
em hãy nhớ giữa vô cùng lặng lẽ
phương xa người là ánh mắt rưng rưng

nụ hôn mỏi theo hồn se ý ngại
vòng tay ta cũng hết thuở chần chờ
thôi hãy bỏ cũng đành như ở lại
chờ hôm mai sương khói đã qua bờ

đêm thức dậy theo vũng lầy nước mắt
ta khù khờ nên suốt kiếp rong chơi
ngày thánh hiện theo muôn nghìn tủi nhục
em hào quang phủ rạng giữa môi cười

ta có thấy chỉ vẫn là tăm tối
em nhìn theo dù nước mắt lưng tròng
ta đã lỡ trong vai người đắm đuối
lẫn hư hèn ngạo nghễ giữa thinh không

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Monday, May 11, 2015

Bên Bờ Ô Lâu

khi về nước mắt trên tay
với đêm áo não với ngày cạn khô
quê hương tạnh khuất bây giờ
từ đây thiên cổ còn ngờ chi không
tôi về gặp lại hư không
bàn tay nội ngoại bay vòng nát tan
về đây mảnh đất khô tàn
về đây nắng lạ còn chan chói lòng

đường đi duyên nợ đèo bòng
giang sơn gieo nhẹ chút lòng thái hư
giữa vời sầu muộn nhân ngư
hồn thiêng hát gọi ân từ bay theo
đường đi thơm giữa quê nghèo
nương cau vườn chuối còn treo bóng người
khi về đậu giữa tăm hơi
gà trưa gáy muộn ngang trời quạnh hiu

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Friday, May 8, 2015

Facebook, Tình Thân

khi đến với facebook,
tôi chỉ mong tìm thân tình xưa,
đã chìm lấp
đã bặt tin,
và may mắn tôi đã gặp lại ít nhiều,
chúng tôi đã chào đón nhau
đã mừng rỡ nhau
đã với nhau nhắc nhở kỷ niệm
của một thời đã khuất,

bằng hữu cũ của tôi ơi
làm sao mà quên được,
thời tự do
thời vàng son,
thời chất ngất
thời chuyên chính hung bạo
thời gian truân bất hạnh
thời nội chiến nam bắc
thời cào cấu
thời nồi da xáo thịt
anh em

một thời mà chúng ta
đã với nhau
tận cùng,
tận cùng thương yêu,
tận cùng thù hận,

rồi lịch sử bất nhân
đã phận xé,
đạp đẩy
chúng ta thất tán khắp địa cầu,
kẻ bỏ đi oan khiên
người ở lại uất ức...

mới đó mà đã sâu hơn 40 năm...

bây giờ gặp nhau
rộn mừng
như tái sinh
và bỗng nhìn ra
quá vãng nặng nề hôn ám
cũng nhẹ tênh
như mây
khói,

rất vui, tôi có thêm bằng hữu mới,
dù mới nhưng tôi vẫn cứ ngỡ
các bạn là thân thuộc cũ quay về,
xin tri ân với những cảm thông,
trong thời gian qua,

xin nối vòng tay tất cả,
tình thân cũ
tình thân mới

với tôi,
những giao tình của chúng ta vô cùng tuyệt đẹp,
không những chỉ đẹp bây giờ,
không chỉ đẹp một thời
mà sẽ còn đẹp mãi
ngay cả sau khi chúng ta
chào biệt
thế
gian

Nguyễn Đức BạtNgàn