Tuesday, November 29, 2016

41 NĂM BÌNH MINH CÂM (6)

Vượt Thoát

mẹ hãy quên con như lần nước mất
dù trên đầu đã bạc xóa tóc cha
phương xứ lạ vẫn mầu mây cố quận
thì con làm sao níu được sơn hà

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Friday, November 25, 2016

từ một di niệm

này mùa xuân trả em thật âm thầm
này tháng giêng em hôn tầng cỏ non
có ai chờ bóng tối giữa ban ngày
trở mặt nhau thì rồi em cũng tội

tôi ôm tình giữa hai chân
nghiền nát hai tay ca hát
nước mắt hôm xưa ngu ngơ
đuổi bắt hải hồ em căng buồm đón gió

sóng có vùng đan nhánh giữa em
theo nụ cười thủy tinh vỡ
chờ nhau khi ngã nước
cho em bình minh này
một thoáng xa xôi triền miên giông bão

khi gieo tình này giữa đời góa bụa
lộc non nẩy mầm trên hạt mồ côi
em nhảy nhót
thỏa thích

từ ấu thơ tôi chắp cánh phượng hoàng
từ ấu thơ tôi bắt đầu mênh mông

tôi đặt tình giữa tay
tôi để tình dưới đất chờ trăng
đêm bối rối
em có nghe thinh không trở về
tôi từ biển mà lên
căng tròn hạt như  ý
ngày thứ nhất thứ hai rồi cuối cùng
điều chắc chắn là tôi sẽ cười
sẽ cười không nước mắt
cười thật tình, cười thật vỡ
giữa em và tôi trên tình hội chợ
mới đêm nào mà thoắt đã xa xăm

từ hoàng hôn tôi ra đi
từ thủy triều tôi sa chân, lạc giọng
mẹ có đứng trên bờ đê mà chờ
con trẻ thơ hiền hòa theo cha đón gió
mẹ còn khóc dưới hầm trong đêm tăm tối
bên ngoài đạn nổ
tiếng nguyện cầu tức tưởi
bóp nát tuổi thơ con

kim long, kim long
anh ra đời trước em mấy năm
mà tưởng như xa cách trùng trùng
em hãy ươm niềm tin cho mẹ
thỏa nguyện hoài bão cha
đã một đời chới với
mốt mai em khôn lớn
thì hãy quên ngày tháng vong thân anh
hãy ấp ủ cội nguồn mình
như con chim mới biết bay dưới đôi cánh mẹ
hãy yên bình
nghe em

giữa mù huy tôi cất tiếng
có ai về hôm nay
theo dòng sông em mất xác
đón tôi qua cầu
thản nhiên mà đi
đừng ngần ngại
dù biết rằng ngậm ngùi đuổi bắt
sau lưng

từ ấu thơ tôi chắp cánh phượng hoàng
trước bão dữ không hề biết mỏi

mai trở về rực rỡ hào quang
sáng giữa đời lạ mặt
và bằng hết nồng nàn
xin chào tất cả bằng hai chân

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
Từ Giã Ngày, 1971

Tuesday, November 22, 2016

Trời Viễn Xứ Cũng Tròn Hương Mật













SAU LƯNG
em nhớ nối sợi chỉ hồng giữa hai đầu kiêu bạt
dù muôn trùng quê hương là mây trắng trời cao
anh còn lại một thời phiêu dạt
nghiêng trong đêm gương soi thầm vọng mắt chào
hạnh phúc em bay theo mùa xuân trước
gọi bóng anh về từng độ thu phân
đầu sóng gió ngọn nguồn anh vẫn bước
có tình thiêng em trắng mộng bao lần
em đồng vọng theo lòng tiếng suối
anh từ ly qua những con sông
này gió bụi ân cần mừng tuổi
nặng linh hồn mỗi bước lưu vong
giờ vĩnh biệt máu trào lên tiếng nấc
là đường đi anh nổi lửa hôm sau
trời viễn xứ cũng tròn hương mật
giữa mắt em xưa nghe bào ảnh lên màu
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Saturday, November 19, 2016

BUỔI SÁNG VỚI HOÀNG LIÊN

buổi sáng với hoàng liên nhìn mây bay ngoài khung cửa lớp
buổi sáng nhìn hoàng liên hồn chợt bâng khuâng
buổi sáng với hoàng liên có mây dừng trên tóc em hiền
cho hoàng buổi sáng với những gì trong tôi còn lại

ôi mắt em là vùng thơ rất lạ
vùng thơ say cuồng quen thuộc xa xăm
làm chim trời tôi chưa từng mỏi cánh
theo gió ngàn
sao bây giờ bỗng thương nhớ băn khoăn

buổi sáng với hoàng làm chim hôn lên làn tóc
buổi sáng làm chim hôn lên mắt em buồn
buổi sáng
làm mây
theo em trôi về viễn xứ
biết bao giờ tôi mới hết cô đơn

buổi sáng theo hoàng hai bàn tay vụng dại
hai bàn tay đưa trang vở ngập ngừng
buổi sáng cho hoàng những gì trong tôi còn lại
buổi sáng này xin nhớ mãi nghe em

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
1969

Tuesday, November 15, 2016

CHUYẾN ĐI KHÔNG THỂ KHÔNG ĐI

anh tìm về nơi chốn anh sinh ra
ngồi trên nền nhà cũ
đứng bên dòng Ô Lâu
dãi dầu với Huế

chuyến đi không thể không đi

anh đã hòa tan với nóng
với khói
với bụi
với mưa
với người
với việtnam
nhiệt đới

sau ngót 30 năm anh trở về
nhìn đất
nhìn trời
nhìn nơi anh đã sống
đã bám
đã bỏ
đã yêu
đã thù
đã chết
đã thăng hoa
đã cùng tận
anh bắt gặp chính mình

chúng ta sinh ra
vì không thể
không sinh ra
làm người
trên mặt đất
bên này bên kia

giới tuyến không từ không gian
giới tuyến không từ thời gian

mà chính chúng ta đã là
lằn ranh
chối bỏ nhau
nô lệ nhau
đọa đày nhau
cùng khổ nhau
tươm máu

chuyến đi không thể không đi

như vòng tròn thoát thai
như bình minh hoàng hôn
như áp bức cường quyền
như anh nắm tay em
hành trình
vô định

chuyến đi không thể không đi
như việtnam
như nhân loại

anh đã bắt tay anh
chào biệt thiếu thời
ai ngờ tuổi già anh
thấy mình nhỏ dại
với nắng
với đất
với sông
với núi
với bão lũ

như khi anh ngồi bên mộ ba mạ anh
trường sơn
biển đông
chụm đầu
dấy lên oan khốc

chuyến đi không thể không đi
bởi vì
anh chưa bao giờ ra đi
nên anh chẳng bao giờ trở về
anh chỉ là anh
vô tăm
vô tích

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
(trích email cho tình thơ xa
tháng 11, 2006)

Friday, November 11, 2016

CHIÊU NIỆM

em chiêu niệm từ riêng giòng vạn đại
thuở trùng phùng đan thắm cả tinh nguyên
còn có gặp trong một lần diệu vợi
bước em đi như chùng vọng ưu phiền

từ cõi hẹn đã lập lòe xa ngái
tình phôi thai bát ngát ý dung từ
uống thật cạn giữa tâm sầu ngần ngại
mỗi hồ trường là máu rủ chân như

còn say khướt theo một thời tịnh tưởng
cỏ đồng bằng là trái phá bình nguyên
em có thắp lên hàng cây ngả bạc
bao nhiêu năm những thể phách giao nguyền

đành phá tổ để còn về kết hợp
còn sơ phân như tăm tối van cầu
khi nằm xuống với người, em có ngợp
và còn gì trong phổi nát tim đau

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Tuesday, November 8, 2016

PHẤN TRẮNG

sáng lớp học anh nhìn viên phấn trắng trên hành lang anh muốn kẻ tên em màu phấn trắng ngây thơ như màu nắng trong âm thầm anh khẽ gọi tên em NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Friday, November 4, 2016

TÀ HUY

mẹ ngồi thân đẫm hoàng hôn 
hai vai quằn quại linh hồn con đau 

từ cha tóc bạc mái đầu 
lưng còng hệ lụy dãi dầu nắng mưa 

à ơi một kiếp mong chờ 
lụn đời sao vẫn nghe mờ bóng con

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Thursday, November 3, 2016

BÀI KỆ RIÊNG

phân chia giai cấp là thói thường của nhân sinh
từ đó đã dấy lên bao nhiêu phiền lụy
không những thế, trong từng giai cấp còn chứa nhiều đẳng cấp

tâm và tầm là 2 mệnh đề chính
chi phối quyết định cách sống
là thái độ của từng cá thể trước xã hội
ta vui hoặc buồn sẽ bắt nguồn từ đây

đến với đời sống và
tôn trọng đời sống
đối đãi tha nhân bằng chân tình bình đẳng bạn hữu
không ai hơn ai
không ai thua ai
mỗi một con người đều được tạo hóa ban cho bản chất riêng

hòa ái theo nhịp thở
đời sẽ càng tươi đẹp

tặng các bạn một bài kệ riêng
do tôi viết cho tôi
hàm dưỡng
chẳng nhớ là đã bao nhiêu năm

tâm động tầm thấp
nên ta hấp tấp
tâm tĩnh tầm cao
nên ta lao đao
mở tâm phóng tầm
thong dong biết bao

 NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN