Thursday, September 24, 2015

THÁNG CHÍN, NHỚ

Tháng giỗ của nhạc sĩ Trần Đình Quân & nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng
Hai khuôn mặt độc đáo của Vân Chương Âm Nhạc Việt Nam hiện đại

Dù các Anh đã xa
nhưng tài hoa để lại
còn tươi đẹp mãi
tô thắm
cho Đời

Hẹn một ngày chúng ta sẽ với nhau.
Chắc chắn


từ trái qua: nhạc sĩ Trần Đình Quân, M Tiên, nđbn, nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng
Cali 1993

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Monday, September 21, 2015

TRUNG THU, GIỖ MẸ

con tuổi nhỏ bên sóng gầm tai họa
mẹ ngồi thương sông bên lở bên bồi
trắng cơ nghiệp là lưu đày xa lạ
bóng cò chiều bảng lảng bóng mây trôi

như đời mẹ chung thân cùng sông núi
giữa địa cầu sao nhẹ hẫng hai vai
năm châu đó ngọn đèn mù tăm tối
mạch đất ngầm cày xé cả tương lai



còn gió buốt một đời cha nặng nợ
quê nghèo trôi theo chú bác phiêu bồng
đầy cay nghiệt trong lòng cha người thợ
suốt bao thời quày quả mãi không xong

con khuất lấp cùng dặm mòn dâu bể
mẹ theo cha về với đất nghìn năm
còn di huấn là nụ cười ngạo nghễ
cho đời con bay lướt giữa xa xăm

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Monday, September 14, 2015

Hồ Thị Nha Trang

thôi bây giờ thì hết rồi
anh đã cách biệt em
một sáng nào chuyến tàu rời bến
trên toa có kẻ độc hành thương nhớ rất xa

bây giờ thì hết rồi
bãi cát mịn màng thiếu dấu chân anh
ôi dấu chân em
dấu chân đơn độc lặng lờ

bây giờ thì hết rồi,
chúng mình không còn
cầm tay nhau
men theo ghềnh đá,
nỗi muộn phiền hãy khắc sâu vào đá nghe em

ơi nhớ thương nhớ thương đến bao giờ

đừng đi trên cát mịn một mình nghe em,
dấu chân
nhỏ bé của em
khiến
anh sợ hãi,
những dấu chân anh lang thang trong đời

em ôm mặt khóc thuở nào
một thuở nào đó rất xa
lời vỗ về của anh vụng dại
như sóng biển thì thầm thủy chung

em xỏa tóc cho mây trời thôi bay
cho hình hài anh quay về kết lại
để làm đẹp thuở hẹn hò mênh mang

thôi bây giờ thì hết rồi
cánh chim bạt ngàn bao giờ về tổ
tìm lại cội nguồn xưa mình yêu nhau

anh bây giờ thế đó
xin em thắp niềm tin trong mắt bụi mù
để làm đẹp thuở hẹn hò
rất xa

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Wednesday, September 9, 2015

Đứng Bóng

đã lưu lạc mòn gót giày bồng đảo
thì lênh đênh đành trọn kiếp giang hồ
khi đứng lại quá một đời mộng ảo
bóng hạ vàng an giấc giữa tiêu sơ

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Friday, September 4, 2015

Thư Mục NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

từ buổi đầu sáng tác
tôi đã rất trân quí chữ nghĩa của mình
cứ mổi lần hoàn tất chừng hai, ba chục bài
là tôi gom thành tập thơ
với nhan đề riêng
có vài tên còn nhớ như
hành trang, hư ngôn, cánh hạ, âm khúc, trên cành dã thảo...
nội dung chính của thời kỳ này là tình quê hương
thái độ trước nội chiến nam bắc lẫn vụng dại tuổi dậy thì

nhưng tác động thời thế đã khiến bản thảo thơ tôi biến mất
phần lớn do chiến tranh
và không ít đã thất tung theo tình nhân, bằng hữu

một số bài trong chặng này
vào đầu năm 1970
đã được tôi chọn để in Giã Từ Ân Phúc
tập thơ thực hiện chung với 2 người bạn là Miên Hành và Trần Huyền Thoại

đến năm 1971
tôi thu góp bản thảo còn sót từ 1964 đến 1968
để gom thành Tập Thơ Đầu
nhưng vì quá ít ỏi
nên về sau tôi đem số bản thảo này gộp với Còn Ưu Ái Còn
sáng tác giai đoạn 1968 - 1970

từ đó cho đến nay
đám con thơ tuần tự ra đời
có tên như sau

Tập Thơ Đầu (1964 - 1967)
Còn Ưu Ái Còn (1968 - 1970)
Từ Giã Ngày (1971)
Giữa Triền Hạn Reo (1972)
Thuở Hẹn Người (1972)
Sương Hạnh (1973)
Mùa Lá Xanh (1974)
Bình Minh Câm (1975)
Rừng Xanh (1976)
Vầng Thiên Thu (1976)
Ngày Ngó Xuống (1977 - 1979)
Ra Biển / Lưu Xứ (1980 - 1998)
Thầm Lặng Trời, Thầm Lặng Đất (tự truyện 1994 - 1995)
Ngàn Em (1999)

từ năm 1994
bản thảo được tồn trữ trong computer
không in ra để san định thành tập
rồi computer thay systems đổi font formats
thêm virus phá hoại
khiến cho bản thảo của tôi khốn đốn theo

tuy rất tỉnh táo giữa đời thường
nhưng tự thân tôi là thơ
tôi vẫn chạy vẫn viết theo cảm xúc

bài posted trên blog và facebook lẫn lộn giữa mới viết
hoặc đã viết cách đây 50 năm

trước như sau
cũ như mới
đều khởi sinh từ thần hồn tôi
nhất quán

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN