Saturday, October 16, 2010

Mai Thảo (1927 - 1998)





















Rượu bắn lên trời, rượu tràn mặt đất, chảy ra tư cố hương trong đêm lý bạch ôm trăng chạm xuống chỗ nằm. Rượu bi thiết tản đà tẩm đầy cửa động đầu non đường lối cũ thương xót nước non xuôi ngược chưa vẹn lời thề. Và hôm nay, trong chúng ta, giữa chúng ta là rượu hiu hắt xa xứ trôi theo ảo vọng miếu đền mai thảo.

Mai Thảo họp mặt với đời như thơ, như nghiệp dĩ bút nghiên của ông là hồ rượu trắng. Trắng theo biển có quê hương đỏ bên kia bờ thái bình cách khuất. Trắng lên viên đạn đồng chữ nổi sáng nến khuya ngồi tưởng nhớ mùi hương. Trắng ngát tấm lòng nhân hậu của ông tận hiến với anh em bằng hữu. Có Mai Thảo, chữ nghĩa như đơm thêm hoa, văn chương việtnam được góp thêm sức sống, cho tình yêu trong tiểu thuyết là nhánh sông thơm trăm ngả thề bồi...

Hãy cùng sum vầy với ông bằng nụ cười trong tiệc rượu đời ngất ngất...

Nguyễn Đức Bạtngàn (12/1999)

------------------------

Thơ MAI THẢO

Thừa
một vũng trời cao đứng bóng trưa
nhìn lên bỗng thấy nắng mây thừa
thừa thêm ta nữa, tâm tiền tiến
mà khối đau buồn rất cổ xưa


Chỗ Ðặt
đặt tay vào chỗ không thể đặt
vậy mà đặt được chẳng làm sao
mười năm gặp lại trên hè phố
cười tủm còn thương chỗ đặt nào


Nơi Ta Ðang Ở
một góc gần nhau của những điều
cuối cùng cõi chết cũng chôn theo
giúp cho hồn lạnh tâm ngờ vực
thấy được muôn đời chỉ bấy nhiêu


Năm Thứ Mười
nhánh hương thắp nửa này trái đất
bay đêm ngày về nửa bên kia
giữa đường hương gãy trên nghìn biển
rụng xuống mười xuân đã đứt lìa

MAI THẢO
(Ta Thấy Hình Ta Những Miếu Đền, 1989)

Thursday, October 14, 2010

từ những tấc lòng cũ

bây giờ thì em trôi xa
giữa tim anh nở hàng bông trắng
trong bàn tay tìm lại lần về
trong đời anh men tình dậy trắng
hồn thì theo đêm khuya
em thì về biển cả
giữa vườn xanh nghe nước mắt đầm đìa
những lần sau là trăm lần vội vã
còn mốt mai em ngoài hiên tìm nhau
trên tàng lá thẫm
có anh chong theo hơi hướng quê nhà
có anh lao xao trên thời rong ruổi
nụ hôn thì sơn khê
anh ngã ngược trên tim mình
cùng xót xa em
giăng hàng mộng ảo
anh đứng thẳng trên đời mình
cùng tình yêu em giong buồm xa ngoài
hải đảo
bây giờ anh biệt xứ
nhưng làm sao anh tự nhận mình là kẻ
lưu đày
cũng như lần anh đi ngang da thịt em
nghe mồ hôi
rỉ buồn
trách cứ
em có còn là tiếng chuông
trên đỉnh trán mòn theo đầu ngón tay khô
làm hình tượng tặng nhau vùng trời quá khứ
trên ngọn tóc còn vương se một ý tình hoài
anh sẽ còn gì không sau cuộc đời
lỡ dở
ngày mai là chuyến xe
với khi anh tìm môi em thì rượu
vẫn quay quắt
như đã bao giờ
anh uống cạn và
nghe núi sông
dâng đầy
một màu
quạnh quẽ
cám ơn em, u tối
ánh sáng có còn là vòng đai như vòng tay anh
ánh sáng có còn là bóng đêm
như sau bờ lưng em
đang kiên nhẫn kiếm tìm
còn gọi em là một đời bất phục
cám ơn em, nồng nàn
cùng hoan lạc đầu tiên
trong máu xương chúng mình
tinh khiết
cùng mỏi mê như hoài vọng chuyền tay
anh tình nguyện làm tên giữ ngọn hải đăng
giữa biển đời lệ ứa
em hãy tự tay làm vòng hoa kết gió trên đầu
với băng giá đi theo
và cùng nhau như riêng phần
lần lữa
cám ơn em, tù đày
hãy trở về cùng anh như những lần đi xa
thuở trước
bởi vì trong tim anh luôn là một kẻ dại khờ
bởi vì trong máu anh
đã là tinh anh
trút dần
cho kẻ khác

xin hãy chào bóng anh cùng anh
xin hãy rời xa nhau giữa giờ hoan lạc
một đứa con là một chuyện buồn
em đã đến hợp tình
như sợi khói bay theo
một
đời
sống
khác



nguyễn đức bạtngàn

1971