Thursday, June 29, 2017
LỜI CỦA NGUYỄN NGỌC NHƯ QUỲNH NÓI TRƯỚC TÒA ÁN VIỆT CỌNG SAU KHI BỊ TUYÊN ÁN 10 NĂM TÙ GIAM
"Con xin cảm ơn mẹ và các con,
các luật sư đã cố gắng bảo vệ cho tôi.
Mỗi người chỉ có một cuộc đời nhưng dù được làm lại con vẫn sẽ làm như vậy và con tin mẹ và các con sẽ không bao giờ phải hối hận mà sẽ tự hào vì con.
Tôi mong muốn xây dựng một xã hội và đất nước tốt đẹp.
Một quốc gia chỉ tự cường khi nó luôn gắn liền với nền tảng một xã hội mà người dân có tự do và hạnh phúc.
Người dân chỉ có tự do và hạnh phúc khi có tự do ngôn luận và quyền tự do biểu đạt những điều mình mong muốn.
Tôi mong rằng mọi người sẽ lên tiếng và đấu tranh,
vượt qua nỗi sợ hãi của chính bản thân mình
để xây dựng một đất nước tươi đẹp hơn."
NGUYỄN NGỌC NHƯ QUỲNH
(trích từ FB của Luân Lê)
-
Sunday, June 25, 2017
GIẢI BÍCH
bờ quốc sắc là nỗi tình mạn mạn
cánh môi người còn vỡ cánh thiên hương
giờ cấu hợp giữa hai bờ hoạn nạn
à thưa em mùa giải bích lên đường
mai yên nghỉ bên kia bờ núi thẳm
lần theo nhau ngã dưới nụ hôn người
mai gục chết ngàn xa niềm thẳm lặng
hồn giao hoan xanh tự mỗi mắt cười
này gửi tặng chút tình oan vạn lý
để cho em làm vốn liếng một đời
em có nhớ cũng trăm đường mật thủy
em có buồn rồi nắng cũng hanh vơi
ta có hẹn vẫn một thời đọa lạc
nên đành theo nguyện ước thiên di
em có trách cũng đời xiêu gió bạt
sẽ thường tình như tử biệt sinh ly
thôi em nhé giữa hư phù trôi nổi
mắt chiêm bao mắt vĩnh quyết xanh rờn
khi ngã giá pháp trường nghe có tội
bước đi về là vạn nỗi cô đơn
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
Tuesday, June 20, 2017
PHẤN TÂM
Tôi trải tập nhật ký
trước mặt. Ám ảnh về sự sống không sống, về sự chết không chết cứ tròng
trành trong trí óc. Về khái niệm như thiên đàng địa ngục, tội lỗi lương thiện,
thù hận yêu thương... trổi lên rối tung.
Từ ấu thơ, đời sống tinh thần tôi đã
là một mảnh đất trơ trọi khuất biệt. Tôi chưa bao giờ tin ai theo ai. Dĩ nhiên
đã có lúc tôi đắm đuối về một tư tưởng của thiên hạ, ngỡ như mình đã bị
chinh phục. Những lần như thế, tôi như đã tìm được điểm tựa để lý giải về
những điều mà tôi hoài nghi. Nhưng rồi đâu vào đó. Chỉ sau một thời gian, suy
nghĩ của tự thân tôi bỗng đột khởi đánh bạt những điều mà tôi đã chấp nhận. Ðiều mà
hôm qua tôi thấy đúng, thì hôm nay tôi thấy tuy không sai nhưng đã lấp lửng chông
chênh. Tôi vẫn thấp thỏm. Mình là mình. Mình không phải là mình. Tuy cách ly
độc lập nhưng tôi vẫn còn non, chưa sáng chưa vượt, chưa tạo cho chính tâm một
vị thế an hòa. Tôi không phải kẻ nặng suy tưởng, dùng trí tuệ như một phương
cách lập ngôn lập thuyết. Những tư tưởng tiền nhân còn đọng trên kinh sách mà
tôi đã đọc đã tìm hiểu. Tôi thấy cách lý giải nào cũng hợp lý hợp lẽ trên một
chừng mực nhất định. Ðối tượng bao giờ cũng là con người với những mâu thuẫn
nan giải. Tôi nghĩ con người là sinh vật cao cấp, tối thượng được tạo hóa dựng
đặt, để cai quản sở hữu mặt đất. Ðó là trách vụ lớn. Nhưng con người đã mê chấp
vong thân. Bởi vì lắm kẻ sống được như con người chưa trọn. Họ đã mưu toan muốn
vượt giới hạn người để tự thăng hóa thành thánh thần. Theo tôi đây là đầu mối
của hỗn loạn. Có cách sống nào đẹp hơn là nhận định đúng thế phận của mình giữa
mặt đất để rồi bình thản thong dong.
Lắm lúc tôi cũng bị đay nghiến bởi chính mình. Tôi chưa tìm ra được một cách lý
giải thích hợp rồi nương vào đó như một định đề để giải quyết những dằn vặt
trong suy tư. Ðối với tôi, tinh hoa kinh nghiệm của tiền nhân chỉ nên dùng để
kiểm chứng đường sống mình. Nó không phải là ngọn đèn dẫn đến chân lý. Tôi nhìn
đó như là bầu bạn đồng hành. Nếu như chung quan điểm thì chấp nhận, nếu không
thì tránh đi. Tôi cũng chẳng hì hục chì chiết, mà coi đó như là sự hiện hữu
phải có trên tiến trình vận động trí tuệ của con người. Mỗi tư tưởng là một
hương hoa. Như phật chúa lão trang khổng… Nhìn xa hơn, tựu trung của những tư
tưởng này cũng chỉ là một tổng thể, một mục đích cứu cánh là làm thế nào để đưa
cuộc sống con người hoàn thiện. Chỉ có cách lý giải khác biệt mà thôi. Tùy
trình độ cảm nghiệm, mỗi người sẽ lựa chọn để ứng nhập với tư tưởng, cách lý
giải mà mình thích hợp.
Tôi luôn vẩn vơ về giới hạn và vô giới hạn của con người. Như tôi. Mơ
mộng có thể bay vút như sao chổi, nhưng thân xác ù lì bất lực. Rồi nhìn nội tại
cơ chế của thân xác đang sinh động cũng gợi nhiều thắc mắc. Máu lưu thông.
Tim đập nhịp. Buồng phổi co bóp để hít thở. Nó là tôi nhưng ngoài tôi. Tôi
không thể điều động nhịp tim hơi thở của mình theo ý muốn. Con người tôi là
cả một khối kỳ diệu mà trí tuệ tôi không thể nào tìm hiểu được. Nó bị điều động bởi một thế lực siêu nhiên mà tôi chưa nhận ra.
Nghĩ suy có vẻ rối rắm, nhưng qua những xung động thì tôi liền quên. Tôi may
mắn có tâm hồn bén nhạy. Có khả năng được bày tỏ cảm xúc qua chữ nghĩa. Tôi hạnh phúc biết bao.
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
trích tự truyện Thầm Lặng Trời, Thầm Lặng Đất 1994
Wednesday, June 14, 2017
DẶM NGÀN
trong thơ rượu vẫn ngục tù
nghe oan hồn dậy tiễn phù du đi
dặm ngàn đã khép đôi mi
ra khơi tình dạt trước kỳ bão dâng
ngồi đây mộng suốt hồng trần
rừng cao có nhớ một lần đại dương
thu trùng lệch bóng biên cương
rồi mai thức dậy xuống đường phôi pha
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
Friday, June 9, 2017
THÁNG SÁU, QUỐC TANG
anh sài gòn nghe tái tê
em hà nội
tóc mai thề
bay đâu
nhân dân nóng lạnh ngập đầu
tây nguyên
vũng áng
đỏ màu
cờ
tang
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
Monday, June 5, 2017
HÀN MẶC TỬ (1912 - 1940)
Ðất xa khơi, trăng dậy.
Dậy theo cô lữ một thời.
Dậy trong tầm xuân mưa biếc.
Thi sĩ tang thương cùng tan hoang.
Bệnh hoạn như liều thần dược tiếp sức cho thơ xuất hạn xuất hồn.
Ðể trăng không chỉ là trăng mà còn là cuồng nhiệt hối hả xung động điên dại đam mê.
Ðể oan nghiệt yểu mệnh đớn đau là sinh tố xô đẩy tài hoa dấy lên trường ca lẫy lừng hương sắc.
Hàn Mặc Tử là vầng châu sa giữa trưa thương tật.
Với Hàn, thơ không còn là thơ nguyên sơ.
Với Hàn, thơ là máu là lệ là hồn,
để cho hư hoại vô mệnh tiến về vĩnh cửu
bằng những bước chân
hùng tráng nhất.
Nguyễn Đức Bạtngàn (tháng 3 / 2000)
-
Thơ HÀN MẶC TỬ
NHỮNG GIỌT LỆ
Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?
Bao giờ tôi hết được yêu vì,
Bao giờ mặt nhật tan thành máu,
Và khối lòng tôi cứng tợ si?
Họ đã xa rồi khôn níu lại,
Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa...
Người đi một nửa hồn tôi mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.
Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?
Sao bông phượng nở trong màu huyết,
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?
BIỂN HỒN TA
Máu tim ta tuôn ra làm bể cả
Mà sóng lòng rồn rập như mây trôi
Sóng lòng ta tràn lan ngoài xứ lạ
Dâng cao lên, cao tột tới trên trời.
Ôi ta đã mửa ra từng búng huyết
Khi say sưa với lượn sóng triền miên
Khi nhận lấy trong thâm tâm cay nghiệt
Giọng hờn đau trăm vạn nỗi niềm riêng.
Ta muốn níu hồn ai đương hiển hiện
Trong lòng và đang tắm máu sông ta
Ta muốn vớt ai ra ngoài sóng điện
Để nhìn xem sắc mặt với làn da.
Ôi ngông cuồng! Ôi rồ dại, rồ dại!
Ta đi thuyền trên mặt nước lòng ta
Ôi ngông cuồng, ôi rồ dại, rồ dại
Ta cắm thuyền chính giữa vũng hồn ta.
HÀN MẶC TỬ
(Trích THƠ ĐIÊN, 1937)
Thursday, June 1, 2017
NGÀN EM (13)
viết cho em cho trùng khơi
như sương gió thốt lên lời biệt tăm
một trăm năm một triệu năm
ngàn em rạng rỡ trong đằm thắm anh
lưng hồng hạ bụng xuân xanh
ngực thu đông mướt ngọt lành thôi nôi
mộng gần gũi mộng xa xôi
em nam nhạn thác xuống trời bắc phong
hồn anh này luống đất nồng
cho em cày xới vun trồng thương yêu
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
1999
như sương gió thốt lên lời biệt tăm
một trăm năm một triệu năm
ngàn em rạng rỡ trong đằm thắm anh
lưng hồng hạ bụng xuân xanh
ngực thu đông mướt ngọt lành thôi nôi
mộng gần gũi mộng xa xôi
em nam nhạn thác xuống trời bắc phong
hồn anh này luống đất nồng
cho em cày xới vun trồng thương yêu
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
1999
Subscribe to:
Posts (Atom)