Tuesday, August 30, 2016

MÊNH MÔNG

trong đắm đuối nghe khói trời đã khác
thịt xương người đang chuyển hóa thành sông
rừng và biển muôn đời đâu có khác
sao trường thành bỗng lụy giữa mênh mông

với hẹn ước ôm tròn theo tiếng sóng
đọt sương này đành hóa đá mang mang
lần xuống biển khuất dần theo ngọn sóng
nhịp triều này cũng gõ một âm vang

lúc em ngủ biết phương nào cố vọng
người trôi qua qua có hết đê mê
tình vàng úa vẫn đi về tỏa lộng
như lần xưa còn ngút bụi tóc thề

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Thursday, August 25, 2016

NĐBN việt hóa Tĩnh Dạ Tứ của LÝ BẠCH

  Tĩnh Dạ T


sàng tiền minh nguyệt quang
n
ghi thị địa thượng sương
c
ử đầu vọng minh nguyệt
。 
đê đầu tư cố hương

Đêm Thanh Vắng

ánh trăng chạm xuống chỗ nằm
ngỡ như mặt đất đằm đằm sương rơi
ngẩng đầu vòi vọi trăng soi
cúi đầu tưởng nhớ bồi hồi quê xưa


NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN





Saturday, August 20, 2016

50 NĂM, MÙA HẠ CŨ

bây giờ trời đã nắng
bây giờ trời thôi mưa
con đường đi sôi bỏng
hạ về em biết chưa

bây giờ là tháng tư
dìu nhau qua phố vắng
tiếng hát nhà ai đưa
dìu nhau vào yên lặng

bây giờ nắng đã về
cho em màu hoa cũ
không trọn vẹn ước thề
tình yêu không ngôn ngữ

nắng về hôn lên tóc
anh từ giã ra đi
em không còn đến lớp
thôi đừng buồn làm chi

đường phố em một mình
không còn anh đếm bước
đường đi anh một mình
không còn cầu nguyện ước

bây giờ mưa đã hết
mùa nắng lại bắt đầu
em dại mòn thê thiết
anh trông vời phía nhau

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
1966

Wednesday, August 17, 2016

HỘI AN

cao lâu mì quảng vỗ về
xuýt xoa hương lửa môi thề hội an
anh từ đà nẵng bay sang
ngũ hành sơn động bàng hoàng mây đưa
chùa cầu em bước sớm trưa
tình sa phố cũ có chừa được ai
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Saturday, August 13, 2016

Trời Tháng Tư

mưa nhỏ xuống trong lòng tôi bọt nước
trời tháng tư mây trắng phủ mông mênh
tiềm thức vỡ theo lời kinh thuở trước
gọi nhau về từng giọt nước bao quanh

nửa đời người bên triền cao chúc xuống
một nửa hồn sâu chới với bay lên
mô đá nhọn trên đê dài dốc ngược
thả tay đời về phía trước lãng quên

trong buổi sáng nâng niu từng bóng lá
để lòng xa hun hút nẻo sương mù
khi nằm xuống xin người đừng tưởng nhớ
cỏ vàng chân thân xác rã lao tù

mầm ngứa ngáy đang đào sâu trong tóc
rụng trong hồn từng mộng ước vỡ tan
tình một thuở bây giờ bay theo gió
vầng trăng xưa chừ đã quá muộn màng

thân xác đó tôi tự mình hủy hoại
bàn tay khô ôm ấp dáng em gầy
mẹ gục chết trong cha giòng máu chảy
hồn người oán hờn quanh quất đâu đây

năm tháng trước tôi thấy mình quen thuộc
ngày hôm nay sao xa lạ hoàn toàn
như dáng thú trở về từ cõi khác
tôi không là tôi trong đổ vỡ lụn tàn

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Thursday, August 11, 2016

Vạn Trùng Hoa (bài số 1)

vài năm trước
trong một lần đi xa,
giữa lúc máy bay hạ cánh ở một phi trường nào đó,
để chuyển tiếp qua chuyến bay khác
em gửi email báo tin:
“anh ơi, em đang ở chỗ này nè, anh ơi...."
tôi xúc động,
viết ba bài thơ nhỏ
mỗi bài đều có chung 4 câu đầu,
nhưng tiếp theo là cảm xúc mới
cùng ân tình mới,

bữa nay post một bài, chỉ bỏ dăm chữ riêng tư,
hai bài kia, hẹn khi có dịp.

-------

VẠN TRÙNG HOA (bài số 1)

anh biết trong thời khắc này em đang ở trên máy bay
bên ngoài không gian ngắt xanh tình tự
anh biết trong giây phút này em đang là mây bay
trên đỉnh đại ngàn cô lữ

là nụ cười anh trong đêm vuốt lên khuôn mặt em
mùa thu mùa đông rạng rỡ
như mái tóc em trong mơ phủ lên hồn anh
ngát hương lài hương sứ

ta chong theo đường bay em
nghe mạch máu thôi xao từng nhịp thở
như hư không chấp chới trong hồn
như đôi ta giàu duyên nhưng còn nhẹ nợ

câu thần chú ươm môi cho mặt trời sớm mai,
nam mô nam mô
thượng
tầng
thương
nhớ
nam mô nam mô
rạng vầng trăng nở

em tự bao giờ là cánh gió ta
em
đã bao giờ

vạn trùng hoa

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

NHÂN MÙA VU LAN

Em sẽ là Mẹ
bởi vì Mẹ đã từng là Em











nguồn tấm hình: internet

Tuesday, August 9, 2016

BÀI TỰA CỦA GIỮA TRIỀN HẠN REO

TẬN HIẾN MÊNH MÔNG

trường ca lục bát Giữa Triền Hạn Reo
gồm 320 câu, viết năm 1972
lý do cùng thái độ sáng tác đã nói trong bài bạt ở cuối tập

khi đọc để chuyển thành ebook
qua câu chữ
thơ đang trôi giữa vong mệnh vô thường
gập ghềnh từng chặng
ý tứ suôn sẻ thuở nào bây giờ đã ít nhiều khập khiểng
chân thành của tuổi hai mươi vẫn chưa tác tạo đầy đủ trung thực
cho tuổi sáu mươi
đây là nguyên cớ khiến tôi nhuận sắc Giữa Triền Hạn Reo
để lịch nghiệm một thời
có thể vươn xa
vút theo vi diệu muôn đời

tâm phơi lồng lộng
tịch lặng phong ba
giải khai thực mộng
tuệ bừng anh hoa

là thiết tha tôi dưỡng dục bởi tình yêu em
đầm đìa nhân giới
tận hiến
mênh mông

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
Edmonton Canada