Friday, October 30, 2015

HAPPY HALLOWEEN / TƯNG BỪNG LỄ MA

vì dưng ma quỉ đưa đường
khiến anh thất thểu vấp giường liêu trai
là em lồ lộ hình hài
chân khoe tình lộng tay cài mộng thơm

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Friday, October 23, 2015

BIÊN ĐÌNH

ngày xưa rộn tiếng chim bầy
giờ sao một bóng phương này điêu linh
từ đây mộng xế biên đình
em về cố xứ với mình lao đao
cây mừng lả ngọn xôn xao
lá vui dàn lạnh tay chào tóc tơ
trầm luân biết đến bao giờ
cung cầm lỗi nhịp xin chờ mai sau
vẫn còn nghìn kiếp thương nhau
đừng trông ước hẹn ban đầu mà chi

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Thursday, October 15, 2015

THÁNG MƯỜI, CHÍN NĂM TRƯỚC

em nè,

anh hứa sẽ kể chuyện chuyến đi cho em nghe
nhưng chẳng biết bắt đầu thế nào

sau chuyến bay dài xuyên thái bình dương
một ngày giữa trưa tháng 10, anh xuống tân sơn nhất,
đám bạn thân ngày xưa có mặt
cả bọn tấp vào quán nhậu gần đó
(ngồi đợi chuyến bay đưa anh ra huế)

bọn anh mừng nhau
hân hoan cười
hân hoan khóc
rượu chảy qua môi qua miệng qua họng qua ngực
qua thiếu thời
qua thanh xuân
qua trung niên
qua tuổi già
qua trời
qua đất

30 mươi năm
như chúng ta từng nói với nhau
thoáng chốc

một tay bạn anh hào sảng
bảo rằng
chỉ có tình bạn & tình yêu
còn sót lại giữa đời
dăm thằng khác khề khà cổ vũ
thiệt đúng đó bây
tình thân nhảy nhót trên đầu tương tranh chủ nghĩa

anh hì hà với bằng hữu anh
cả bọn cụng đầu với ruợu
theo câu thơ anh mấy mươi năm
ẩm ướt trưa nắng sàigon
oi bức

sau bữa nhậu mừng ngắn ngủi
anh trở ra sân bay
về huế
anh lâng lâng
anh bềnh bồng
với mây
với nắng
với hơi men
với âm vang bạn bè sau lưng

trời đất trong xanh
sau cơn bão lớn
anh nhìn qua cửa máy bay
quê hương
đại dương
đồng bằng
rừng núi
ra đi
trở về
hạnh phúc
phù du

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
Trích Email - Nov, 2006

Thursday, October 8, 2015

Nguyễn Bính (1918 - 1966)


Nguyễn Bính, Nguồn: Wikipedia tiếng Việt

Cái còn lại của đời là tương tranh. Cái còn lại của núi sông là đoạn trường sương khói. Cái còn lại của ba đào là ngọn nến trên đầu áo quan lung linh sầu thảm. Cái còn lại của đam mê là chút áo não đằm đằm khổ lụy ôm theo tơ tóc tung bay trên vạn cõi đời.

Nguyễn Bính sống trong thời-đại-lớn với oan-khốc-lớn vun theo hèn-mọn-lớn. Tài hoa không quay lưng với thực tại tai ương đất nước, nhưng vì khí phách chỉ là ngọn dao cùn trước chuyên chính hôn ám, đã xô đẩy rất nhiều tấm lòng sa xuống hố thẳm truân chuyên. Và Nguyễn Bính là điển hình cho hoạn nạn của thời đại.
Nhưng hề chi, bởi cái còn lại tột cùng của thơ là thanh tâm chan hòa trong tình yêu bất tuyệt.

Mặc dù Nguyễn Bính mất trong một đêm giao thừa nào đã ngót mấy mươi năm, tiếng thơ ông vẫn mãi là những chấm sao xa xanh vô tận.
Với người yêu thơ, Nguyễn Bính hằng cửu với tình thơ, dẫu cho cơm áo vẫn đầy cách ngăn theo trăm vạn trò chơi tan hợp.

Nguyễn Đức BạtNgàn (12/1999)
---

Thơ NGUYỄN BÍNH

Đêm Sao Sáng

đêm hiện dần lên những chấm sao
lòng trời đương thấp bỗng nhiên cao
sông ngân đã tỏ đôi bờ lạnh
ai biết cầu ô ở chốn nào

tìm mũ thần nông chẳng thấy đâu
thấy con vịt lội giữa dòng sâu
sao hôm như mắt em ngày ấy
rớm lệ nhìn anh bước xuống tàu

chòm sao bắc đẩu sáng tinh khôi
lộng lẫy uy nghi một góc trời
em ở bên kia bờ vĩ tuyến
nhìn sao thao thức mấy năm rồi

sao đặc trời sao sáng suốt đêm
sao đêm chung sáng chẳng chia miền
trời còn có bữa sao quên mọc
anh chẳng đêm nào chẳng nhớ em

Thursday, October 1, 2015

từ những đày đọa mộng

như ly rượu mừng đêm nay
mùa xuân theo chân em chạy về trên từng
nấc thang
ngái ngủ
có trong anh nghe êm đềm sắc áo sang đông
em thì đã vô tình như làn khói mỏng
còn trôi mong manh qua ngọn trời cuồng

hãy mở mắt từ hôm nay
cùng dĩ vãng thu mình trong chăn áo ấm
dù hôm mai trăng sao tròn chuyện sông hồ
em hãy còng vai ru con thì-thầm-thì-thầm như hồn lệ tủi
có anh băng nhanh trên cuộc đời mình
có chéo khăn lau-khô-lau-khô trăm tình giới mộng

em nhọc nhằn như mây
hãy dựng hồn nhau từ vách núi
vách núi cheo leo trên nỗi tình hờ
có anh ôm em nghe tình thân trốn chạy

hãy trở về, trở về
như lần bỏ đi sau cùng từ đời sống mọn
như ngày tham lam theo hơi thở ngắn dài
như tình tan khô trong làn muối biển

anh thì suốt đời âm thầm hơn sông
như ngọn cau bắn vút thân mình vào trời non lầm lỡ
đã là chiêm bao như sông cạn đá mòn
giữa bình minh giăng ngang đã
cụt
đầu
như khói

anh có rất nhiều trên tay anh
anh có rất nhiều trên chân anh
những nụ mầm chưa bao giờ thoát ra khỏi
lòng vỏ cứng
từ những âm mê trong buốt trên môi người
anh bỗng thấy em ca mừng
rất lạ

hãy trở về trở về
sẽ thân ái như lần bỏ đi
như trên môi hôn nghe từ biệt chảy dài
như trên vai anh kiêu hùng hơn đá dựng

từ giọng cười em bây giờ mềm như ngọn cỏ
có con suối hôm nao vẫn ngang nhiên
chảy qua
trên
nô lệ mình
anh bỗng nhìn ra em
nhìn-ra-em từ triền đất động

đã bắt đầu hôm nay
đã bắt đầu hôm mai
đã bâng khuâng trên từng vồn vã u hoài
anh đã thấy
đã thấy khi cùng nhau vẫy chào trong
môi cười nghiệt ngã

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN