Sunday, February 26, 2017

HUY CẬN (1919 - 2005)





















yêu người yêu đất yêu quê
là tình yêu phải như nước trong phải như lá mới

lich sử Việt cận đại (chẳng may) đã bị chuyên chính khoác áo nhân từ
khiến cho không ít kẻ khù khờ hùa theo tung hô cổ vũ

lửa khơi tình
tình tàn phai theo lửa
Huy Cận là điển hình cho phản phúc một thời
Lửa Thiêng của "ngậm ngùi nắng chia nửa bãi điệp điệp tràng giang"
đã bị vây khổn bởi mưu đồ xuẩn động vong thân

bị vô sản tàn bạo uy hiếp
ông đành buông bỏ nhân cách 
để trôi theo hư vinh cơm áo
lửa thiêng tráo thành ma trơi đom đóm
mù quáng rêu rao

đôi lúc nhớ Huy Cận
tôi tìm lại Lửa Thiêng
nghe đâu đó vẫn còn chút hơi ấm của xuân thì 
thời chưa bị quỉ ma ám ảnh

Nguyễn Đức Bạtngàn
(2001)

---

Thơ HUY CẬN

Gánh Xiếc

Có chàng ngơ ngác tựa gà trống
E đến trăm năm còn trẻ thơ
Tám tuổi một chiều trong rạp xiếc
Yêu nàng cưỡi ngựa uốn thân tơ

Điệu kèn rộn rịp nâng chân ngựa
Nhịp với lòng trai mở cánh yêu
Nhạc buồn thu chở hồn đường sá
Lẫn với hùm, voi gái lệ kiều.

Gái lệ kiều đi với ngựa voi
Về nhà đứa bé vẫn đùa chơi
Nhưng lòng trẻ đã theo đoàn xiếc
Xếp với màn tơ của rạp đời

Gánh xiếc đi qua chỉ một lần,
Bây giờ có lẽ đã chia tan...
Và nàng cưỡi ngựa đâu rồi nhỉ
Ngơ ngác chàng trai tự hỏi thầm


Vạn Lý Tình

Người ở bên trời ta ở đây
Chờ mong phương nọ ngóng phương này
Tương tư đôi chốn tình ngàn dặm
Vạn lý sầu lên núi tiếp mây

Nắng đã xế về bên xứ bạn
Chiều mưa trên bãi nước sông đầy
Trông vời bốn phía không nguôi nhớ
Dơi động hoàng hôn thấp thoáng bay

Cơn gió hiu hiu buồn tiễn biệt
Xa nhau chỉ biết nhớ vơi ngày
Chiếu chăn không ấm người nằm một
Thương bạn chiều hôm sầu gối tay


Trình Bày

Tôi sẽ đến trước mặt người, Thượng Đế!
Để kêu than, khi tôi đã lìa đời;
Khi lá rụng, và hồn tôi đã xế,
Sang bên kia thế giới của loài người.

Trước Thượng Đế hiền từ tôi sẽ đặt,
Trái tim đau khổ héo thuở trần gian.
Tôi sẽ nói: "Này đây là nước mắt,
Ngọc đau buồn, nguyên khối vẫn chưa tan,

Người biết đấy, lòng tôi trong trắng lắm,
Người cho sao tôi giữ vậy, như gương;
Mặt trời đẹp, sắc đời đua nở thắm,
Tôi đã đành mang nặng nghiệp yêu thương.

Từng bước lạnh teo, một mình lủi thủi,
Tin ngây thơ: hồn sẽ hiểu qua hồn,
Tôi đâu biết thịt xương là sông núi
Chia biệt người ra từng xứ cô đơn.

Cả linh hồn, tôi đem cho trọn vẹn;
Vốn nhà nghèo không quen thói bán buôn,
Đến những kẻ mới vờ duyên hứa hẹn,
Tôi cũng cho trọn vẹn cả linh hồn.

Đầu gối rã rời, tôi đứng chờ đã mệt;
Tôi trông mong hai mắt tối đen rồi,
Tôi đã khóc những đêm sầu đến chết
Thuở trần gian - xin Thượng Đế thương tôi.

Tuổi non dại lòng tôi say mến bạn,
Khi thanh xuân, tôi mỏi chạy theo tình.
Nhưng cô độc đã thầm ghi trên trán,
Lòng lạc loài ngay từ thuở sơ sinh.

Lòng tôi đây, trọn một đời thương nhớ;
Hồn tôi đây, thiên hạ bỏ đìu hiu;
Người nhìn xem, chân tôi muôn dấu rổ,
Thủng gai đời, đây tay vói tình yêu.

Hỡi Thượng Đế! tôi cúi đầu trả lại,
Linh hồn tôi đà một kiếp đi hoang.
Sầu đã chín, xin Người thôi hãy hái!
Nhận tôi đi, dầu địa ngục, thiên đường."

Rồi tôi khóc, và đầu tôi ngã gục,
Mắt tôi mờ, và tay của tôi xuôi.
Không biết nữa, thiên đường hay địa ngục,
- Quên, quên, quên đã mang trái tim người.

HUY CẬN
(trích Lửa Thiêng, 1940)

Wednesday, February 22, 2017

BÓNG ĐỎ

ta nhỏ hẹp trên con đường nhỏ hẹp 
em lao đao theo sông núi lao đao
như ganh tị giữa hai bờ môi đẹp
như thù hằn đang trở giấc xôn xao

em hư hỏng ta hung tàn man dại 
ta ngu si em mê muội muôn đời 
cùng đứng thẳng vọng nhìn nhau băng hoại 
như lụy phiền tưới xương máu rơi rơi

thơ dẫn dắt chúng ta vào huyền thoại 
thân giao thân, hồn đắm đuối vỗ về 
dù tâm giới là triều thiên biên ngoại 
em chẳng còn ta chẳng mất, nhiêu khê

trong âu yếm đã ngày mai xa lắc 
đường em đi quạnh quẽ bước ta đi 
nụ hôn sớm đã ít nhiều loạn tặc 
như bụi đời đang lấm áo từ ly

này xa xôi em bình yên với cỏ 
như đêm khuya ta tẩm mộng hoang đường 
em yêu dấu em nghìn xưa bóng đỏ 
đẩy lên trời, xanh vệt máu anh chương 

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Saturday, February 18, 2017

GIỮA TRIỀN HẠN REO (một-c)
















GIỮA TRIỀN HẠN REO (một-c)

lần sau êm ấm vô cùng
lần xưa tha thướt ngại ngùng sương loe
em cài huyết phượng bừng khoe
tà dương mắt biếc e dè lẫn nhau
tao phùng tháng bảy mưa ngâu
ngưu lang chức nữ đội đầu uyên ương
tay ngà pha nếp văn chương
thôi em đã dậy trăm đường chiêm bao
mình thương thương tự đêm nào
ôm tầm hạ đỗ ngọt ngào cõi xưa
phong trần sân hạnh ban trưa
ngõ tre bóng động có vừa vó câu
rời ga hơi hướng lên tàu
nại hà tịch lặng kín màu vãng sinh
trần truồng hát giữa vô minh
ta ngồi chơi với thân mình vô ngôn
huyền xanh nắng ruộng mưa cồn
sầu đưa biển trắng triều mồn một phơi
này em phỉ thúy tuyệt vời
này em đá dựng muôn lời lửa reo
khi về tình cũng về theo
trăng khuya nhập lạnh mái chèo tĩnh băng

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Tuesday, February 14, 2017

GIỮA TRIỀN HẠN REO (một-b)
















GIỮA TRIỀN HẠN REO (một-b)

tơ tằm mềm mại nâng niu
khuôn trăng em có như kiều phù dung
cơn say ta bỏ lên rừng
cùng mưa khỏa thể hát mừng thiên nhiên
gian nan lịm tím bưng biền
trời cao biển rộng đầy thuyền cẩm hoa
hoàng liên nghẹn giữa sơn hà
đằm đằm thủy khúc mắt ngà đỏ hoe
chờ nhau chậm bước não nề
chân đan thơ dại vụng về tà huân
nõn nường trác tuyệt bồ quân
hồng lam bạc phấn hương tần phôi pha
lần tay tính chuyện ta bà
năm năm sóng gợn giao hòa tơ măng
phương người chìm nổi cách ngăn
cành can qua đọng bóng trăng ngậm ngùi
trong thân còn máu ngọt bùi
nghe chừng mỏi mệt chân lùi bước sau
nắng hờn từ buổi mưa mau
ơi em có ngại qua cầu sớm trưa
gửi trao biết mấy cho vừa
đầu truông mưa núi lạnh đưa mình về
nhạt nhòa bất tận sơn khê
tân xuân ta ướp ươm thề hẹn chung

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Friday, February 10, 2017

GIỮA TRIỀN HẠN REO (một-a)
















GIỮA TRIỀN HẠN REO (một-a)

cỏ yên tỉnh ngủ trên đồi
dưới hồn rêu mục đâm chồi kết hoa
không lời như bóng mây qua
đầy hoa bướm gọi an hòa đỉnh cây
cuối ngàn tình dụ say ngây
đành thôi nhức buốt sau này hạ phân
cùng nhau dăm ngụm tẩy trần
nhớ thuyền quyên khóc tử phần ban sơ
lưu linh tắt tiếng ai ngờ
xôn xao bãi cạn lấp bờ hồng nhan
đại hồ thổi nhịp hoài lang
sờn vai áo rách điêu tàn cõi xa
hiền ngoan đằm thắm lượt là
truyền thân hịch vọng yêu ma dại quằn
em đi nhập huyệt đồng bằng
rằm treo rạng rỡ đêm vằng vặc giêng
bếp cời than sưởi thư hiên
son phai tiền tuyến tơ huyền diệu âm
ta nằm hơ lửa thanh tâm
vang vang cố tự thiền lâm dội về
khai dòng nương náu hồn quê
em mông lung gợi muôn bề hắt hiu

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Tuesday, February 7, 2017

TUYẾT RỤNG

còn tuyết rụng chờ xuân sang dã dượi
nắng cao vời hôn xuống mắt lung linh
chút son phấn tự lòng xưa đã nguội
tiếng đất chào quanh mộ chí vô minh

anh nằm ngủ cùng nghìn xưa thao thức
bờ vai em tóc lất phất theo mưa
chùng gót lại những bến bờ nao nức
mất tiếng người hoang vắng tạnh hơi mưa

bàn tay đó bàn tay đưa thống hối
vọc xuống đời tiếng vỡ với lời tan
còn tha thiết em còn vàng mộng tối
bủa giăng đầy tim mọng với môi ngoan

giữa giông bão ta đón mời huyễn vọng
tình lên bờ em bát ngát như mây
ở đất cũ còn ai cười nuối vọng
mắt xanh ngời mắt thép lạnh phương tây

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Friday, February 3, 2017

TẶNG VẬT

đã qua rồi cơn giông
ngần mấy mươi năm vút qua như vì sao chổi
là núi
là sông
là trầm luân
diệu vợi
thức dậy rồi ta có mắt soi nhau
ngần mấy mươi năm như mới nụ hôn đầu
hồn ngượng ngập
như
tình mới cưới

em còn không những cơn mơ
xin trả cho đêm những đớn đau ngọt nồng chất ngất
với ngọn tóc xổ tung
kết thành
tấm võng dại khờ
từ thiên cổ cũng mừng bay về
họp mặt

bao giờ thì phương đông
vẫn còn là những ráng mây
sắp từng hàng nôn nao hướng về
phương nam
phương bắc
em có gợn lòng theo
chút gió
phương tây
giữa ngấn lệ bùng soi như muôn vì sao mọc

em có ngóng chờ tin nhau
xin hãy thản nhiên đừng vội
vì hôm nay bọt nước cũng vui mừng
nắng mùa hè như mặc áo mùa xuân
trăm tuổi sống vẫn thấy đời rất trẻ
trăm tuổi chết vẫn thấy lòng rất nhẹ
một chút máu non cũng gợn ý kiêu hùng

mọi tình ý có trở về đúng lúc
cùng đôi ta dàn chào thiên nhiên đi qua
là hồn hậu gửi cho người làm tặng vật
thương nhớ cũng đành vùi dưới sương sa

là biển sau lưng là trời trước mặt
anh bước lên từ ngọn lửa
sục sôi mạnh như trường thành
làm bè bạn với ngọn cờ
bất khuất

đừng thức dậy làm gì nghe em
bởi vì chung quanh vẫn đón đưa bằng từng nụ hoa ác độc
đang ngậm sương non
đang mỉm miệng cười
hãy tiến thẳng và hát thầm những lời kỷ niệm
có anh chan hòa trên ngón tay xanh
có anh hiền ngoan như vòng nhẫn cưới

vẫn còn trong ta là vạn nỗi nghịch thù
đang uốn lượn đuổi xô bằng hiểm họa
đang hát gọi trăm lời tình rộn rã
dệt thành áo hoa phất phới suốt gầm trời
ôi phút sau cùng ta vẫn reo vui
bằng sáng tạo và bằng hiến tặng
vẫn hãnh diện giữa nghìn trùng câm lặng
nên còn đi và trọn những thề bồi
lấy sự sống mình
tạ ơn
cho người đã khuất
sẽ là món quà thiêng cho những kẻ đi sau
ôi núi rừng vẫn thương nhớ sông sâu
cuốn phù sa về ngoại tình muối biển
(kẻ khuất mặt đã chưa từng hiển hiện
thì mai sau ai hiểu được,
bao giờ)

chút hương nồng vẫn suốt kiếp trơ vơ
dù hạnh ngộ cũng không còn tiếng nói
đã xiêu đổ trên những tà nắng dọi
mai bình minh sao quá muộn vô cùng
thôi bây giờ có ngủ giữa mênh mông
thì ngủ như đêm và gửi người tiếng khóc

giữa đá cứng vầng hồng ta vẫn nở
bụi ngàn đời cũng rủ sạch tan hoang
giữa tăm tối bùn mềm em vẫn thở
rất dập dồn như trống lệnh vang vang

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN