Thursday, March 30, 2017

MẸ NẤM NGUYỄN NGỌC NHƯ QUỲNH

ngày của Em ôm theo đời của Mẹ 
gánh bạo tàn tủi nhục cả non sông
(nđbn)
-

Friday, March 24, 2017

TIỀU PHU

nằm với đất làm sao ta dám nói
nắng mưa nhiều còn phủ nặng quanh thân
lòng quay quắt khi hôn thầm bóng tối
tuổi chưa già mà ngỡ đã nghìn năm
bầy thú chạy hót mừng ta cô quạnh
sớm lên rừng ta với núi rưng rưng
cành khô gãy đâm ngang ngày giá lạnh
một lời đưa không hóa được kinh mừng
tình lầm lỡ theo trong lần thơ dại
rồi em theo người mắt ướt vàng hoe
ta thảng thốt giữa tim mình hủy hoại
đứng phương này hoài vọng với trăng loe
ngồi tưởng nhớ em một mình lủi thủi
chảy bên người thầm lặng nước sông trôi
chiều xuống chợ trên vai này gánh củi
còn chi không từ tóc bạc da mồi
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Sunday, March 19, 2017

GIỮA TRIỀN HẠN REO (hai-c)



GIỮA TRIỀN HẠN REO (hai-c)
lẳng lơ đắm đuối hao gầy
bờ đông ráng tỏ bờ tây lụi tàn
em bây giờ đã úa vàng
bâng khuâng lá gọi sương ngàn hoang vu
mùa đông thần thoại mùa thu
cùng ta trải bước âm u miệt mài
nghẹn ngào dĩ vãng tương lai
em về có ấm quan tài thủy chung
chiều nay lạnh đến vô cùng
có ta ngồi với cội tùng ngả nghiêng
ngần này một chút hồn điên
vỗ tay ta hát giữa triền hạn reo
hồn phơi cánh gió lưng đèo
mùa xuân bỗng dậy trên chiều thênh thang
rụng mù trí tưởng bay ngang
vòng hoa vĩnh phước em quàng cho thân
đường đi gió bụi xoay vần
cõi ta thì đã vô thần từ xưa
giữa vời cung bậc đong đưa
thuyền xa bến cũ còn thừa âm hao
em về tắm ở cầu ao
vầng trăng e thẹn lẩn vào bóng mây
mắt tình môi má hây hây
từ ta ngơ ngẩn bên này đứng trông
tóc thề nghiêng nón hoài mong
lập thu trì chú lập đông một lần
nguyên tiêu giáp hạt tần ngần
cầu quan tiễn biệt căn phần nhiêu khê
bên này cởi áo bên tê
chào nhau một bận mai về biển xanh
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Wednesday, March 15, 2017

GIỮA TRIỀN HẠN REO (hai-b)



GIỮA TRIỀN HẠN REO (hai-b)
ngậm ngùi nắng rũ song thưa
em buông hải giác cho vừa thiên nhai
bão giông giải thế bi hài
thủy tiên gợn sóng dạ đài bủa vây
mây dìu hồn hậu như mây
bén duyên đại mạc sa lầy tình nhân
nhụy đào khép mở phân vân
hồn ray rứt lụy bần thần lất lây
chuồn chuồn vời vợi heo may
nghe trăn trở dậm luống cày gai chông
mắt em hồ lệ đoanh tròng
trăm năm rồi cũng theo dòng luân lưu
này ta hãn huyết thư cưu
ngày mai ngày mốt còn ưu ái còn
cho dù lấp bể dời non
hồn nhiên ta vẫn ôm tròn xinh tươi
đêm qua em ngủ trong người
hôm sau vờn mộng em cười với hoa
nghe mình quạnh vắng thu ba
từ kinh ngục vọng phới tà gió không
vì dưng bờ má em hồng
nên ta mắc cở ngập lòng vấn vương
vì dưng em đã vô thường
hồ vân điệp khúc cuối đường áo bay

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Saturday, March 11, 2017

GIỮA TRIỀN HẠN REO (hai-a)


GIỮA TRIỀN HẠN REO (hai-a)

nhìn nhau họa phiến ngoan đồng
dẫu ngoài vạn lý nâu sồng còn nguyên
bềnh bồng lau sậy truân chuyên
đại bàng kết tổ khắp miền mạc sa
mặc ân tình sử thiên hà
thềm hoa đổ nhạc khấp tà yêu vân
bên em lầu các bất cần
xa em trời đã bao lần xót đau
ta phôi dựng suối rừng sâu
chiều nghe vượn hú u sầu mênh mang
chờ chi vũ lộng phong càn
lang thang hạc nội cơ hàn lũng sơn
bây giờ hình tưởng tàn cơn
từ tương biệt đó theo hờn tủi pha
là nụ cười rộ châu sa
cung nghinh hàm tiếu lạc hà thơ ngây
thuyền trôi theo cuối chân ngày
tóc em lạc sợi phân bày vi vu
tìm em tự thuở xa mù
căng buồm nhã nhạc lao tù điêu linh
rụng cành trái đỏ sơ sinh
ngày ta xuống núi vô tình trời mưa

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Thursday, March 9, 2017

GIỮA NGÀY BIỆT XỨ

mẹ ơi mẹ mây mù ải bắc 
con đau lòng giữa nắng úa hôm nay 
thù hận đuổi theo lần chạy giặc 
mới hôm qua chừ đã lưu đày 

mẹ ơi mẹ con chỉ còn nước mắt 
vui cùng người trọn cuộc can qua 
đêm vội vã đâm ngày se thắt 
giữa tim con nuối vọng quê nhà 

mẹ còn buồn ngồi bên bếp lửa 
khói phả nồng trên tóc trên lưng 
con cả bầy không còn một đứa 
mẹ làm sao có chút lệ mừng 

con nhức buốt trên ngày loạn tặc 
ôi tự do - một giá không ngờ 
mù cánh nhạn chân trời đã bặt 
nơi quê nhà mẹ ngủ hay chưa 

mẹ ơi mẹ xin tha con bất hiếu 
biết nói gì sau ngọn cây khô 
nghìn tội lỗi trên đầu con gánh chịu 
vì, mẹ ơi - mai mốt ai chờ 

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Sunday, March 5, 2017

LẬP XUÂN

em về xỏ mũi trâu đi
ra thăm ruộng
anh lỡ thì
chạy theo
hân hoan gà vịt chó mèo
với nhau
chung mái tranh nghèo
tình si

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN

Wednesday, March 1, 2017

TỪ MỘT DI NIỆM

này mùa xuân trả em thật âm thầm
này tháng giêng em hôn tầng cỏ non
có ai chờ bóng tối giữa ban ngày
trở mặt nhau thì rồi em cũng tội
tôi ôm tình giữa hai chân
nghiền nát hai tay ca hát
nước mắt hôm xưa ngu ngơ
đuổi bắt hải hồ em căng buồm đón gió
sóng có vùng đan nhánh giữa em
theo nụ cười thủy tinh vỡ
chờ nhau khi ngã nước
cho em bình minh này
một thoáng xa xôi triền miên giông bão
khi gieo tình này giữa đời góa bụa
lộc non nẩy mầm trên hạt mồ côi
em nhảy nhót
thỏa thích
từ ấu thơ tôi chắp cánh phượng hoàng
từ ấu thơ tôi bắt đầu mênh mông
tôi đặt tình giữa tay
tôi để tình dưới đất chờ trăng
đêm bối rối
em có nghe thinh không trở về
tôi từ biển mà lên
căng tròn hạt như ý
ngày thứ nhất thứ hai rồi cuối cùng
điều chắc chắn là tôi sẽ cười
sẽ cười không nước mắt
cười thật tình, cười thật vỡ
giữa em và tôi trên tình hội chợ
mới đêm nào mà thoắt đã xa xăm
từ hoàng hôn tôi ra đi
từ thủy triều tôi sa chân, lạc giọng
mẹ có đứng trên bờ đê mà chờ
con trẻ thơ hiền hòa theo cha đón gió
mẹ còn khóc dưới hầm trong đêm tăm tối
bên ngoài đạn nổ
tiếng nguyện cầu tức tưởi
bóp nát tuổi thơ con
kim long, kim long
anh ra đời trước em mấy năm
mà tưởng như xa cách trùng trùng
em hãy ươm niềm tin cho mẹ
thỏa nguyện hoài bão cha
đã một đời chới với
mốt mai em khôn lớn
thì hãy quên ngày tháng vong thân anh
hãy ấp ủ cội nguồn mình
như con chim mới biết bay dưới đôi cánh mẹ
hãy yên bình
nghe em
giữa mù huy tôi cất tiếng
có ai về hôm nay
theo dòng sông em mất xác
đón tôi qua cầu
thản nhiên mà đi
đừng ngần ngại
dù biết rằng ngậm ngùi đuổi bắt
sau lưng
từ ấu thơ tôi chắp cánh phượng hoàng
trước bão dữ không hề biết mỏi
mai trở về rực rỡ hào quang
sáng giữa đời lạ mặt
và bằng hết nồng nàn
xin chào tất cả bằng hai chân
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN