Sunday, August 2, 2015

Buốt Hạnh

bất hạnh em tạc cho ta vòng hoa đỏ
vùi dưới hân hoan cùng với nhịp đất trời
dù ái ngại từ nay em cũng rõ
buổi lên đường trôi hết thuở vui chơi

tình vời vợi bặt mù luôn buổi ấy
đời riêng ta còn sừng sững không phai
hoài niệm cũ khi về em nhớ lấy
ngọn đàn xưa ru với gót trang đài

đời lồng lộng ví dù như ngăn cách
đang mỏi mòn theo se thắt ai đưa
còn một phía dậy một trời lữ khách
hẹn mai về núp bóng giữa ngàn xưa

tóc trăm sợi còn sợi dài sợi ngắn
tình trăm phương biết ngủ ở phương nào
ngày hành khất ngậm mòn hơi ngọt đắng
chút hương thề lành lạnh giữa chiêm bao

em hãy ngủ với mình em yêu dấu
rất êm đềm theo ngọn cỏ xanh xuân
đừng gọi với nghìn trùng kia có thấu
hãy hôn mình như đốm lửa thanh tân

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN