Thursday, June 9, 2016

Bên Kia Biển

tủi phận quá, lời thư em trách móc
đã mười mấy năm anh xa khuất trùng khơi
tình vẫn dại dù bây giờ bạc tóc
thương cho mình hai đứa dạt hai nơi

nhớ một thuở khù khờ như nắm đất
ta trong tay nhau tưởng giữ mãi bình minh
sáng chưa hết thì bóng chiều vụt tắt
cuộc đời tàn một bước đã trường chinh

lòng nhỏ máu theo lời thư em kể
giòng chữ hiền cồn dậy những phong ba
những sáng mưa đau những chiều kiệt quệ
con trôi sông chồng chết ở phương xa

anh thấy rõ dáng em hiền đứng thẳng
thu dấu đài các xưa táo tợn giữa đời
anh thấy rõ mắt em buồn vắng lặng
khi một mình đối diện với gương soi

em hỏi thăm chắc anh hạnh phúc,
vợ đẹp con hiền thơm ngát tương lai

cám ơn em anh đang hạnh phúc
vợ con đời gánh nặng hai vai

em hỏi anh có bao giờ nhớ lại
chuyện ngày xưa của hai đứa mình
nhớ lắm chứ em nhớ vô cùng bé dại
vỗ về anh giữa ngày tháng điêu linh

cơn mưa sớm ôm lỗi lầm tuổi nhỏ
chụp xuống đời anh rét mướt ngọn ngành
cũng đành phận cho ta như trăng mờ trăng tỏ
băng ngàn non cao soi lòng dạ em anh

còn đậm dấu một thời lam lũ
của đời nhau giờ đã chia giòng
năm mươi tuổi thương đời em góa phụ
không chồng con sầu não giữa long đong

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN