người trở lại nghe khói đùn giữa dạ vỗ về chăng từ bụi lấm tay ngoan ngày vàng nhạt cơn giông thời cuối hạ là trong ta con nước gợn trăng ngàn em thì ngọt như đầu bờ cuối bãi anh thề bồi khuất lặng giữa trăng sao lần trở giấc gối đầu cùng hiện tại núi sông này là sông núi hôm nao tình còn thắm và còn thương mấy kiếp như tinh cầu còn ánh sáng bên nhau còn tạo dựng trên tháng ngày kế tiếp em đồng tình xin bước tới cho mau NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN |