ta còn ta hạt máu
vỡ bên trời căm căm
mười năm thơ ẩn náu
rụng giữa người đăm đăm
ta còn ta râu tóc
hút theo mùa long đong
em còn em tiếng khóc
lướt muôn trùng mây trong
mười năm qua vội vã
mười năm trôi ơ hờ
mưa trong người xối xả
nắng ngoài đời trơ vơ
em em quỳ xuống đó
có nghe hồn mang mang
trái tim mình quá nhỏ
sao dậy lời vang vang
mười năm em ở lại
mười năm ta qua đường
mười năm đầy ái ngại
mười năm tràn tai ương
ta vẫn cười ngạo nghễ
dù em em phai màu
ta còn ta dâu bể
trắng trăm mùa sương ngâu
mười năm như nước trong
mười năm như hư không
mười năm mười năm rụng
hút xa ngoài mênh mông
NGUYỄN ĐỨC BẠT NGÀN