ngỡ rằng chết ngỡ rằng xa
ngờ đâu trong mộng em là tủi thân
ngỡ sương khói ngỡ phù vân
ngờ đâu em vọng lại lần thủy chung
đèn khêu ký ức bập bùng
phương kia đêm bạc xin cùng với nhau
thề bồi hãy hết cơn đau
ngày mai tóc rạng lên màu máu khô
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN