bao giờ cho mây tan
bao giờ thôi mưa úa
những mắt chào long đong
những hồn soi nghiệt ngã
này em bao nhiêu năm
tóc vẫn dài không đợi
em vẫn hoài u mê
ngồi ở nhà không nói
một lời sao sơn khê
tìm em tìm chiếc bóng
mặt trời sao chưa lên
mặt trăng giờ đã khuyết
em vẫn tràn hư không
đành thôi thôi tình lụy
đã chìm đò mười năm
chừ em em có nhớ
tìm nhau tìm nơi đâu
tình không còn chỗ trú
tưởng là hoa trên đầu
ngỡ là mây cuối phố
ngỡ nụ cười thiên thâu
này em vầng trăng buộc
như nhành trâm thu phân
như nhành trâm nguyện ước
trên tóc người vô tâm
này em còn hơi thở
thở cùng nhau một lần
khóc chung dòng nước mắt
cười chung lần hân hoan
này em em hoang vu
trong hồ này mộng tưởng
vẫn lạc loài phương xa
vẫn giòng sông ra biển
vẫn lệ tràn tóc hoa
này em như giao hưởng
một phiến đàn vô thanh
buổi về như trống vỡ
bội ân người đi nhanh
này em này khăn gói
lên đường đường còn xa
này em này nắng dọi
vẫn êm đềm tơ sa
một lần là ước nguyện
em theo người mười năm
ta theo đời phiêu bạt
cũng tròn như phúc âm
chừ ngồi đây không nói
nói đành như không nghe
mười năm em vòi või
một tin về phương kia
chừ anh anh đứng bóng
chừ em em mênh mông
đành thôi thôi tình lụy
đã chìm đò mười năm
chút son hồng cũng ấm
bên môi người lạnh tanh
này em này nước mắt
đã chìm đò mười năm
anh thành tên bội ước
trên tình mình vô tăm
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN