Friday, March 11, 2016

ĐÀ LẠT

sầu heo hút một phía này xứ sở
con chim nào đã bay trước đường bay
đi và đến vẫn nghìn lần bỡ ngỡ
hồn trong veo trăm ngấn gió phương này 

bờ cẩm nguyệt rủ ráng chiều đứng dậy
tình băn khoăn còn đẫm ướt mù sương
ngày tháng tận má hường em vẫn vậy
rồi cũng tàn phai theo vạn ngã đường 

sáng thức dậy trên đầu ta mưa đụng
mắt nhòe sương khơi nghẹn những u sầu
chân mười ngón hỏi bùn lầy rã rụng
thuở ngọt nồng nay đã bỏ về đâu 

từ thu biếc mất theo thời thịnh trị
anh và em thôi cắn má cụng đầu
từ xuân mộng khô dần trong ý vị
đã trườn mình cho kịp với sông sau

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN