Friday, December 9, 2016

MUÔN NĂM

mấy bữa rày vắng nhà
với Tiên
đi thăm bạn
cách xa cả nghìn cây số
lái xe qua thị tứ qua đồng bằng qua đèo qua hầm qua núi qua sông qua hồ qua ao

đường trường vẩn vơ

thỉnh thoảng hướng về xứ sở
hệ quả Tây Nguyên Vũng Áng Thành Đô
hạn hán Nam Bộ
Bản Giốc Nam Quan Hoàng Sa Trường Sa
Hà Nội Huế Sài Gòn chỉ một trận mưa rào là úng ngập
môi trường sống bị đầu độc
Hồng Hà Cửu Long khô máu 
Biển Đông vỡ bụng
Trường Sơn gãy đầu
nhân dân lầm than

đất nước tan nát do Việt Cọng đã đặt quyền lợi giai cấp trên hết

buồn xót quá chừng

tôi nghĩ về dân tộc tôi
chỉ hào hùng khi ôm ảo tưởng
ham mông lung hơn là sông nước cụ thể hiền lành 

4000 năm hay 40 năm
chúng ta không những đứng dừng mà còn chạy ngược vòng quay tiến hóa
40 năm hay 4000 năm
chúng ta dựng cờ tang mà tưởng đó là khải hoàn môn tráng lệ

nguyên cớ gì mà cả dân tộc luôn bị quyến dụ bởi phỉnh phờ dối trá
nguyên cớ gì mà đám du côn sau khi thành công đã quay lưng truy bức dân tôc mình
nguyên cớ gì mà cả dân tộc chưa vượt qua được sợ hãi để vùng lên

đường trường lơ mơ 

tủi cho dân tộc tôi
suốt chiều dài lập quốc
ngoài thời kỳ nô lệ ngoại bang
phần còn lại chỉ là tranh dành vương quyền của những dòng họ
(khoảnh khắc 20 năm tương đối tự do nhân bản của VNCH như chớp lóe phù du)
và đến bây giờ vẫn đang u mê dưới nanh vuốt của một bọn lưu manh thà mất nước còn hơn mất đảng

thơ bỗng trào lên câu hò bồi hồi hoang vắng
hồn gió hồn đất hồn ma
cuốn theo nhân thế ngụy hình phản trắc

à ơi
tao đi bỏ lại sương mù
mày về chuốc oán gây thù muôn năm

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN