Saturday, August 13, 2016

Trời Tháng Tư

mưa nhỏ xuống trong lòng tôi bọt nước
trời tháng tư mây trắng phủ mông mênh
tiềm thức vỡ theo lời kinh thuở trước
gọi nhau về từng giọt nước bao quanh

nửa đời người bên triền cao chúc xuống
một nửa hồn sâu chới với bay lên
mô đá nhọn trên đê dài dốc ngược
thả tay đời về phía trước lãng quên

trong buổi sáng nâng niu từng bóng lá
để lòng xa hun hút nẻo sương mù
khi nằm xuống xin người đừng tưởng nhớ
cỏ vàng chân thân xác rã lao tù

mầm ngứa ngáy đang đào sâu trong tóc
rụng trong hồn từng mộng ước vỡ tan
tình một thuở bây giờ bay theo gió
vầng trăng xưa chừ đã quá muộn màng

thân xác đó tôi tự mình hủy hoại
bàn tay khô ôm ấp dáng em gầy
mẹ gục chết trong cha giòng máu chảy
hồn người oán hờn quanh quất đâu đây

năm tháng trước tôi thấy mình quen thuộc
ngày hôm nay sao xa lạ hoàn toàn
như dáng thú trở về từ cõi khác
tôi không là tôi trong đổ vỡ lụn tàn

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN