Monday, April 23, 2018

TRÊN NGỌN CỜ BAY

giữa bàn tay đã ngụy hình biên giới
hằn sâu không phai
trong chiều chợt nhớ lại rằng có thời em khóc
nhớ lại huy hoàng thời vụng dại bay qua
anh làm thơ bằng máu mình
giữa muôn ngàn phản phúc
quá hồn nhiên trong nỗi tị hiềm
và mai em ngủ muộn đến trường chim hót
sách vở trên tay ca hát yên lành
anh còn súng đạn hận thù xa lạ
một thời nồng nàn sưởi ấm cây khô
trí tưởng anh bay qua chiều nặng hạt
trời hoang vu đày ải linh hồn
khi nằm xuống biết có về địa ngục
hay cửa tù giam trá ngụy thiên đàng
khi quay lưng thì không còn đằng sau
thật nhẹ nhàng đường đi đằng trước
mũi súng thù trên ngọn cờ bay
những tập thể anh họp lại khu vườn cô độc
những tập thể anh điêu đứng tháng ngày
khi trở về thì xóm làng hiu quạnh
anh bỏ quên mình tự đáy phôi pha
mạ non mọc trong anh tình gai độc
bắt tay từ giã em chần chờ
nhưng vội vàng muốn khóc
bắt tay từ giã em bằng ấu thơ anh lạc loài quá khứ
mắt rất ngoan đầy cả linh hồn
mắt ngày xưa anh đậu xuống hai chân
xin gửi gió về cho em nụ hôn này vội vã
còn tương lai sớm mai xin đừng thức dậy
bé thơ buông mùng tóc thả thương yêu
trong cửa sổ vườn hồng em thức dậy
chắp vá ngày hôm sau cho đến mai này
ngày xuôi ngược anh tan thành biển lớn
em bình yên đừng tưởng chuyện sông hồ
còn sóng gió đọng châu thân muôn phần đày ải
và hôm sau ngồi ôm con tiếng hát xa vời
lá có rụng cũng mặc trời buồn bã
còn nhớ thương cây xin hãy
an phần
em có tủi xin hãy chờ thuở khác
để có anh về
cầm mộng
đong
đưa
còn lại đó an vui của người ở lại
đừng xót thương vì cũng chỉ thường tình
sông nước cũ còn ngăn chia hai vùng sông núi
một phần mình và
một
nửa
anh em
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN