anh tìm về nơi chốn anh sinh ra
ngồi trên nền nhà cũ
đứng bên dòng Ô Lâu
dãi dầu với Huế
chuyến đi không thể không đi
anh đã hòa tan với nóng
với khói
với bụi
với mưa
với người
với việtnam
nhiệt đới
sau ngót 30 năm anh trở về
nhìn đất
nhìn trời
nhìn nơi anh đã sống
đã bám
đã bỏ
đã yêu
đã thù
đã chết
đã thăng hoa
đã cùng tận
anh bắt gặp chính mình
chúng ta sinh ra
vì không thể
không sinh ra
làm người
trên mặt đất
bên này bên kia
giới tuyến không từ không gian
giới tuyến không từ thời gian
mà chính chúng ta đã là
lằn ranh
chối bỏ nhau
nô lệ nhau
đọa đày nhau
cùng khổ nhau
tươm máu
chuyến đi không thể không đi
như vòng tròn thoát thai
như bình minh hoàng hôn
như áp bức cường quyền
như anh nắm tay em
hành trình
vô định
chuyến đi không thể không đi
như việtnam
như nhân loại
anh đã bắt tay anh
chào biệt thiếu thời
ai ngờ tuổi già anh
thấy mình nhỏ dại
với nắng
với đất
với sông
với núi
với bão lũ
như khi anh ngồi bên mộ ba mạ anh
trường sơn
biển đông
chụm đầu
dấy lên oan khốc
chuyến đi không thể không đi
bởi vì
anh chưa bao giờ ra đi
nên anh chẳng bao giờ trở về
anh chỉ là anh
vô tăm
vô tích
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
(trích email cho tình thơ xa
tháng 11, 2006)