Friday, November 25, 2016

từ một di niệm

này mùa xuân trả em thật âm thầm
này tháng giêng em hôn tầng cỏ non
có ai chờ bóng tối giữa ban ngày
trở mặt nhau thì rồi em cũng tội

tôi ôm tình giữa hai chân
nghiền nát hai tay ca hát
nước mắt hôm xưa ngu ngơ
đuổi bắt hải hồ em căng buồm đón gió

sóng có vùng đan nhánh giữa em
theo nụ cười thủy tinh vỡ
chờ nhau khi ngã nước
cho em bình minh này
một thoáng xa xôi triền miên giông bão

khi gieo tình này giữa đời góa bụa
lộc non nẩy mầm trên hạt mồ côi
em nhảy nhót
thỏa thích

từ ấu thơ tôi chắp cánh phượng hoàng
từ ấu thơ tôi bắt đầu mênh mông

tôi đặt tình giữa tay
tôi để tình dưới đất chờ trăng
đêm bối rối
em có nghe thinh không trở về
tôi từ biển mà lên
căng tròn hạt như  ý
ngày thứ nhất thứ hai rồi cuối cùng
điều chắc chắn là tôi sẽ cười
sẽ cười không nước mắt
cười thật tình, cười thật vỡ
giữa em và tôi trên tình hội chợ
mới đêm nào mà thoắt đã xa xăm

từ hoàng hôn tôi ra đi
từ thủy triều tôi sa chân, lạc giọng
mẹ có đứng trên bờ đê mà chờ
con trẻ thơ hiền hòa theo cha đón gió
mẹ còn khóc dưới hầm trong đêm tăm tối
bên ngoài đạn nổ
tiếng nguyện cầu tức tưởi
bóp nát tuổi thơ con

kim long, kim long
anh ra đời trước em mấy năm
mà tưởng như xa cách trùng trùng
em hãy ươm niềm tin cho mẹ
thỏa nguyện hoài bão cha
đã một đời chới với
mốt mai em khôn lớn
thì hãy quên ngày tháng vong thân anh
hãy ấp ủ cội nguồn mình
như con chim mới biết bay dưới đôi cánh mẹ
hãy yên bình
nghe em

giữa mù huy tôi cất tiếng
có ai về hôm nay
theo dòng sông em mất xác
đón tôi qua cầu
thản nhiên mà đi
đừng ngần ngại
dù biết rằng ngậm ngùi đuổi bắt
sau lưng

từ ấu thơ tôi chắp cánh phượng hoàng
trước bão dữ không hề biết mỏi

mai trở về rực rỡ hào quang
sáng giữa đời lạ mặt
và bằng hết nồng nàn
xin chào tất cả bằng hai chân

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
Từ Giã Ngày, 1971