Tuesday, January 22, 2019

TRÙNG PHAI

thùy dung ngủ trên bờ đê ngóng đợi
gió trên xa gió cũng ngại qua cầu
mùa tóc nở thơm bờ môi bát ngát
biết bao giờ mình mới hết thương đau
trên đỉnh ý vẹn toàn chim cất tiếng
hót reo mừng trong từng cuộc vui chung
người vẫn nhớ nhưng người còn vạn dặm
e tình xưa em gót nhỏ ngại ngùng
trong dĩ vãng đã bao lần chợp mắt
thao thức đầy chìm xuống giữa hoang mê
thôi ở phương xa nhớ về cũng trọn
một lần nhìn là ngợp cả sơn khê
để kỷ niệm hằn lên kè đá muộn
lá bay mù lấp kín lối rêu phong
bọt ở ngoài khơi vào bờ cũng dạt
chút tình cờ rồi cũng sẽ như không
hoa tàn úa trong lòng người lãng đãng
ngày xa xưa e ấp nắng mai hồng
còn nhớ gì em trăng mù cuối tháng
người trở về hẹn ước giữa mênh mông
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN