Thursday, October 8, 2015
Nguyễn Bính (1918 - 1966)
Nguyễn Bính, Nguồn: Wikipedia tiếng Việt
Cái còn lại của đời là tương tranh. Cái còn lại của núi sông là đoạn trường sương khói. Cái còn lại của ba đào là ngọn nến trên đầu áo quan lung linh sầu thảm. Cái còn lại của đam mê là chút áo não đằm đằm khổ lụy ôm theo tơ tóc tung bay trên vạn cõi đời.
Nguyễn Bính sống trong thời-đại-lớn với oan-khốc-lớn vun theo hèn-mọn-lớn. Tài hoa không quay lưng với thực tại tai ương đất nước, nhưng vì khí phách chỉ là ngọn dao cùn trước chuyên chính hôn ám, đã xô đẩy rất nhiều tấm lòng sa xuống hố thẳm truân chuyên. Và Nguyễn Bính là điển hình cho hoạn nạn của thời đại.
Nhưng hề chi, bởi cái còn lại tột cùng của thơ là thanh tâm chan hòa trong tình yêu bất tuyệt.
Mặc dù Nguyễn Bính mất trong một đêm giao thừa nào đã ngót mấy mươi năm, tiếng thơ ông vẫn mãi là những chấm sao xa xanh vô tận.
Với người yêu thơ, Nguyễn Bính hằng cửu với tình thơ, dẫu cho cơm áo vẫn đầy cách ngăn theo trăm vạn trò chơi tan hợp.
Nguyễn Đức BạtNgàn (12/1999)
---
Thơ NGUYỄN BÍNH
Đêm Sao Sáng
đêm hiện dần lên những chấm sao
lòng trời đương thấp bỗng nhiên cao
sông ngân đã tỏ đôi bờ lạnh
ai biết cầu ô ở chốn nào
tìm mũ thần nông chẳng thấy đâu
thấy con vịt lội giữa dòng sâu
sao hôm như mắt em ngày ấy
rớm lệ nhìn anh bước xuống tàu
chòm sao bắc đẩu sáng tinh khôi
lộng lẫy uy nghi một góc trời
em ở bên kia bờ vĩ tuyến
nhìn sao thao thức mấy năm rồi
sao đặc trời sao sáng suốt đêm
sao đêm chung sáng chẳng chia miền
trời còn có bữa sao quên mọc
anh chẳng đêm nào chẳng nhớ em