GIỮA TRIỀN HẠN REO (một-c)
lần sau êm ấm vô cùng
lần xưa tha thướt ngại ngùng sương loe
em cài huyết phượng bừng khoe
tà dương mắt biếc e dè lẫn nhau
tao phùng tháng bảy mưa ngâu
ngưu lang chức nữ đội đầu uyên ương
tay ngà pha nếp văn chương
thôi em đã dậy trăm đường chiêm bao
lần xưa tha thướt ngại ngùng sương loe
em cài huyết phượng bừng khoe
tà dương mắt biếc e dè lẫn nhau
tao phùng tháng bảy mưa ngâu
ngưu lang chức nữ đội đầu uyên ương
tay ngà pha nếp văn chương
thôi em đã dậy trăm đường chiêm bao
mình thương thương tự đêm nào
ôm tầm hạ đỗ ngọt ngào cõi xưa
phong trần sân hạnh ban trưa
ngõ tre bóng động có vừa vó câu
rời ga hơi hướng lên tàu
nại hà tịch lặng kín màu vãng sinh
trần truồng hát giữa vô minh
ta ngồi chơi với thân mình vô ngôn
ôm tầm hạ đỗ ngọt ngào cõi xưa
phong trần sân hạnh ban trưa
ngõ tre bóng động có vừa vó câu
rời ga hơi hướng lên tàu
nại hà tịch lặng kín màu vãng sinh
trần truồng hát giữa vô minh
ta ngồi chơi với thân mình vô ngôn
huyền xanh nắng ruộng mưa cồn
sầu đưa biển trắng triều mồn một phơi
này em phỉ thúy tuyệt vời
này em đá dựng muôn lời lửa reo
khi về tình cũng về theo
trăng khuya nhập lạnh mái chèo tĩnh băng
sầu đưa biển trắng triều mồn một phơi
này em phỉ thúy tuyệt vời
này em đá dựng muôn lời lửa reo
khi về tình cũng về theo
trăng khuya nhập lạnh mái chèo tĩnh băng
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN