Friday, February 3, 2017

TẶNG VẬT

đã qua rồi cơn giông
ngần mấy mươi năm vút qua như vì sao chổi
là núi
là sông
là trầm luân
diệu vợi
thức dậy rồi ta có mắt soi nhau
ngần mấy mươi năm như mới nụ hôn đầu
hồn ngượng ngập
như
tình mới cưới

em còn không những cơn mơ
xin trả cho đêm những đớn đau ngọt nồng chất ngất
với ngọn tóc xổ tung
kết thành
tấm võng dại khờ
từ thiên cổ cũng mừng bay về
họp mặt

bao giờ thì phương đông
vẫn còn là những ráng mây
sắp từng hàng nôn nao hướng về
phương nam
phương bắc
em có gợn lòng theo
chút gió
phương tây
giữa ngấn lệ bùng soi như muôn vì sao mọc

em có ngóng chờ tin nhau
xin hãy thản nhiên đừng vội
vì hôm nay bọt nước cũng vui mừng
nắng mùa hè như mặc áo mùa xuân
trăm tuổi sống vẫn thấy đời rất trẻ
trăm tuổi chết vẫn thấy lòng rất nhẹ
một chút máu non cũng gợn ý kiêu hùng

mọi tình ý có trở về đúng lúc
cùng đôi ta dàn chào thiên nhiên đi qua
là hồn hậu gửi cho người làm tặng vật
thương nhớ cũng đành vùi dưới sương sa

là biển sau lưng là trời trước mặt
anh bước lên từ ngọn lửa
sục sôi mạnh như trường thành
làm bè bạn với ngọn cờ
bất khuất

đừng thức dậy làm gì nghe em
bởi vì chung quanh vẫn đón đưa bằng từng nụ hoa ác độc
đang ngậm sương non
đang mỉm miệng cười
hãy tiến thẳng và hát thầm những lời kỷ niệm
có anh chan hòa trên ngón tay xanh
có anh hiền ngoan như vòng nhẫn cưới

vẫn còn trong ta là vạn nỗi nghịch thù
đang uốn lượn đuổi xô bằng hiểm họa
đang hát gọi trăm lời tình rộn rã
dệt thành áo hoa phất phới suốt gầm trời
ôi phút sau cùng ta vẫn reo vui
bằng sáng tạo và bằng hiến tặng
vẫn hãnh diện giữa nghìn trùng câm lặng
nên còn đi và trọn những thề bồi
lấy sự sống mình
tạ ơn
cho người đã khuất
sẽ là món quà thiêng cho những kẻ đi sau
ôi núi rừng vẫn thương nhớ sông sâu
cuốn phù sa về ngoại tình muối biển
(kẻ khuất mặt đã chưa từng hiển hiện
thì mai sau ai hiểu được,
bao giờ)

chút hương nồng vẫn suốt kiếp trơ vơ
dù hạnh ngộ cũng không còn tiếng nói
đã xiêu đổ trên những tà nắng dọi
mai bình minh sao quá muộn vô cùng
thôi bây giờ có ngủ giữa mênh mông
thì ngủ như đêm và gửi người tiếng khóc

giữa đá cứng vầng hồng ta vẫn nở
bụi ngàn đời cũng rủ sạch tan hoang
giữa tăm tối bùn mềm em vẫn thở
rất dập dồn như trống lệnh vang vang

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN