nắng cao vời hôn xuống mắt lung linh
chút son phấn tự lòng xưa đã nguội
tiếng đất chào quanh mộ chí vô minh
anh nằm ngủ cùng nghìn xưa thao thức
bờ vai em tóc lất phất theo mưa
chùng gót lại những bến bờ nao nức
mất tiếng người hoang vắng tạnh hơi mưa
bàn tay đó bàn tay đưa thống hối
vọc xuống đời tiếng vỡ với lời tan
còn tha thiết em còn vàng mộng tối
bủa giăng đầy tim mọng với môi ngoan
giữa giông bão ta đón mời huyễn vọng
tình lên bờ em bát ngát như mây
ở đất cũ còn ai cười nuối vọng
mắt xanh ngời mắt thép lạnh phương tây
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN