Tuesday, May 12, 2015

TÂN XUÂN

em nằm vọng trên bao mùa tao loạn
trời xa xưa ráng đỏ bỗng quay về
ta yêu dấu cũng hút mù tăm dạng
nghe thì thầm trở gót giữa hôn mê

con chim đó nghìn năm sau trở giấc
cùng với mình nhớ lại nghìn năm xưa
tình rụng xuống trên đầu chăn chiếu cũ
còn hoang mang cạn hết một âm thừa

em hiền dịu trên đời đôi cánh trắng
những vì sao hôn phối những vì sao
em thả dại theo ngày mưa tháng nắng
còn bao lâu hơi ấm cũ dâng trào

ta gửi ta một nụ cười héo hắt
là âm vang của trăm kiếp tao phùng
em hãy nhớ giữa vô cùng lặng lẽ
phương xa người là ánh mắt rưng rưng

nụ hôn mỏi theo hồn se ý ngại
vòng tay ta cũng hết thuở chần chờ
thôi hãy bỏ cũng đành như ở lại
chờ hôm mai sương khói đã qua bờ

đêm thức dậy theo vũng lầy nước mắt
ta khù khờ nên suốt kiếp rong chơi
ngày thánh hiện theo muôn nghìn tủi nhục
em hào quang phủ rạng giữa môi cười

ta có thấy chỉ vẫn là tăm tối
em nhìn theo dù nước mắt lưng tròng
ta đã lỡ trong vai người đắm đuối
lẫn hư hèn ngạo nghễ giữa thinh không

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN