Friday, January 22, 2016

Sơn Ca

trong đêm thánh này cỏ gai đang
nở mầm
chúc
phước
em nôn nao cùng những vòm cây
và đêm gương soi dạt dào
hỡi một mùa trong ta sóng gào lung linh lồng trong
ánh mắt
em hãy chờ rồi từ hôn nghe em

chỉ thấy hoài là chim bay
chỉ còn hoài là mưa trời đẫm ướt
ta thu mình ta bao nhiêu năm
em vẫn là giọng ca trong đêm thánh thơm lừng
chim hót
là mưa mưa khởi ngọn trong lòng người
là ngọn đuốc em tàn bên thành giếng tối

mốt mai trong chúng ta
không
lời
như buổi hội
(đêm mênh mang còn nhẹ lắm oan cừu)

người và người tiễn nhau ra về trên ngọn
tóc em
người nghiêng xuống đầu ta hãy nghe tóc chuyển
màu trắng bạc
này xuân xanh nghìn triệu lần về
quá thuở đợi chờ biết em còn thân thuộc

rồi ta lên đường
tiễn
mình
qua sông
dù bến bờ xa hút mờ đại giác
người bỗng hóa thân em
rồi
gõ kiếm
trên đầu ngọn tùng
người bỗng hóa thân ta
reo mừng
rồi treo ngược cung đàn
không
nói
dù trong hồn ta là tao loạn bão bùng
thì giữa đường bay đâu còn ái ngại

em hãy giữ gìn những si mê ta như đã
hẹn thề
vì người vẫn bay lên như lương tri không sáng soi
những dặm dài
mù mịt

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN