Friday, January 15, 2016

TÂN HÔN

cầm tay lại hẹn cùng người sương sớm
với âm thầm riêng chiếc bóng đêm hôm
dù đại hạn giữa oán thù đã chớm
thì xin em một chút lệ căm hờn

em đã thở như vòm cây ta động
thì còn gì để gửi lại làm tin
em đã chảy theo mưu đồ ảo mộng
thì làm sao ta vọng mắt trông nhìn

em hào hển xô mù đêm cổ tích
em tròn xoe xót một tối uy quyền
em cúi xuống trên ngai thờ xổ lệch
nở một vùng như lạc tưởng an nhiên

đêm em ngủ môi mướt hồng rượu ngọt
bởi ham mê ta uống cạn không ngờ
dưới mộng biếc tinh hồn em vàng vọt
dù theo em là lượng sóng vô bờ

bởi vì ta đã trăm phần hỗn loạn
tình em theo như tàu vượt qua hầm
giữa tiệc cưới là phần đời nhỏ mọn
quanh loài người đang ca hát vô tâm

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
(Từ Giã Ngày, 1971)