Tuesday, January 5, 2016

VỀ ĐÂU

 có ai về không em chiều nay ta nghe nhớ lắm
 có ai về chưa em
 chiều nay
 hồn ta chĩu nặng
 vẫn bầy chim thiên di
 tuyết thì trắng quê người nhận
 chìm
 ta khuất lấp
 em quê nhà còn lạnh bước chân đi

 ngồi đợi mãi không ai về họp mặt
 ruộng vườn xưa cháy đỏ lưng trời
 nước thì lớn, chuyển đưa nhiều thương tật
 cánh buồm ra khơi
 ngọn cờ ra khơi

 người giã từ đất nước không phải từ
 sớm mai
 mà bằng bóng đêm
 đè lên
 nhân loại
 mà bằng bóng đêm đè lên tiếng nói
 đè lên
 ấm no
 hạnh phúc
 thanh bình

 vẫy tay chào
 máu rụng
 giữa
 hư không
 bỏ lại bờ tre còng lưng, oan khuất
 bỏ lại hàng cau gục đầu
 u uất
 lòng mẹ khô
 cha chết
 giữa lao trường

 khi soi bóng mình giữa sóng đại dương
 vẫn rờn rợn tiếng kèn đồng
 dũng khí
 đã mất rồi chùm hoa thiên lý
 triệu vành khăn tang trắng phủ trên đầu

 cuộc đời mòn, sông nước vẫn trôi mau
 thời gian đi
 sao ta đứng lại
 không gian chìm theo quan ải
 lồng lộng trời cao lấp lánh
 ngân hà
 mới còn hôm qua
 mới từ hôm qua, gần trong gang tấc
 nay đã đoạn lìa
 gan bầm
 ruột cắt
 nắng đùn theo mưa, mưa rụng khắp trời
 gọi ta về từ gió cát trăm nơi

 mầm sống bùng lên từ tăm tối
 mầm sống dậy giữa giờ
 hấp hối
 còn chăng gươm thiêng
 uy liệt
 giống nòi
 còn chăng người, tan tác nổi trôi
 về đâu
 về đâu
 đất nước

 dù lịch sử rạng ngời thuở trước
 sắt thép lên đường vọng mãi bốn nghìn năm
 dù rừng xanh đã từng là cọc nhọn
 hờn căm
 đất dậy lửa trào theo gió bể
 lừng tiếng hát tình cha nghĩa mẹ
 sông vươn vai nghĩa khí oai hùng

 dấu tích người là núi là sông
 là lẫm liệt
 hiên ngang
 tù ngục
 là cơ cầu, tủi nhục
 là đọa đày
 tàn phá
 hèn ngu
 là tự hào chăng
 này đá
 vọng phu
 với bất hạnh nghìn đời đứng đó
 giữa tuyệt vọng vẫn còn
 đứng ngó
 ôm con, lạc lõng vô cùng

 nuối lại ta này
 nợ
 máu
 chưa xong
 dù ta đã nhiều phen
 nếm máu
 dù đã từng chiến đấu
 (để hôm nay thất tán, lưu đày ?)
 cuồng nộ lên đường xé nát tương lai
 đạp lên đầu
 băng hoại
 đêm nghiêng theo tiếng còi man dại
 còn đâu là câu hò vọng nhịp
 hiển linh xưa
 còn đâu là bình nguyên xanh gió giao mùa
 triệu thương nhớ
 không
 đổ đầy ngăn cách
 ta-còn-bay-theođdường-bay-chia-cắt
 miếng cơm
 manh áo
 chận đường
 mù lối về
 ơi đất nước
 quê
 hương

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
Canada, 1982