thời hai mươi tuổi,
trong một lần tình tự,
tôi chẳng nhớ đã hành xử như thế nào
khiến cho em không vui
trong một lần tình tự,
tôi chẳng nhớ đã hành xử như thế nào
khiến cho em không vui
rồi giữa bấp bênh thời thế
có thể tôi sẽ phải vào trường bộ binh Thủ Đức
còn em
trong lúc thiếu thoải mái với tôi
đang có một thanh niên kiên trì dụ dỗ
vì thế khi với nhau
em càng kiêu hãnh
trong ái tình
tôi không thích tranh giành trả giá
và cũng chẳng cần tìm hiểu cảm giác của em
chúng tôi chia tay
và cũng chẳng cần tìm hiểu cảm giác của em
chúng tôi chia tay
giữa tâm trạng có có không không
tôi quay lưng qua con đường khác
trôi theo dòng đời
tôi đã viết bài thơ tự giải bày
(posted mấy bữa trước)
với đoạn áp chót:
"ta có nhớ cũng phiêu bồng vạn ngã
dù yêu em thì cũng chẳng ra gì
ta chếch choáng nên suốt đời vội vã
biết có buồn tự buổi em đi"
đôi khi nhớ tình nhớ em,
bốn câu thơ ngân vang trong hồn
tôi thốt nhận ra tự bao giờ
3 chữ đầu câu thơ cuối của đoạn thơ này thay đổi:
"ta có nhớ cũng phiêu bồng vạn ngã
dù yêu em thì cũng chẳng ra gì
ta chếch choáng nên suốt đời vội vã
TÂM HAO MÒN tự buổi em đi"
dù yêu em thì cũng chẳng ra gì
ta chếch choáng nên suốt đời vội vã
TÂM HAO MÒN tự buổi em đi"
em
ở đâu đó
nếu đọc được dòng chữ này
thì hãy đứng trước gương soi
ngắm bóng mình
nhìn thật sâu vào đôi mắt
nhìn thật sâu vào đôi mắt
từng đắm đuối yêu anh một thời
nở nụ cười tươi thắm
vì đổ vỡ ngày nào
là bởi chúng ta
cả hai đều khờ khạo
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN