bắt đầu đó bằng ta u buồn mấy thuở
vì tình người rồi cũng mây bay
dù thoáng hiện thật tình như mùa trăng nở
ta vẫn nhìn nhau khác lạ mai này
vỗ làn khói hẹn thề mơ tưởng đó
sẽ mù sương ngại gió em qua
chiều nhớ nắng mây trôi về tịch vọng
đành vong thân với rượu đắng môi ngà
người trong xanh người huy hoàng một cõi
biết có hồi sinh hồn lá dại mốc rêu
ta bước xuống bị nhận chìm thê thiết
dù chung quanh trăm bóng dáng yêu kiều
ta khuất lặng giữa hang hầm cổ tích
nghe âm vang về đậu trong lòng
từng hình bóng dạt trôi từ vạn đại
em xa vời ở phương đó thương mong
đêm yên nghỉ nghe từng sợi tóc
gõ thì thầm trong trí tưởng hoang vu
như thánh vọng trên ngày xa xôi đó
còn mất chăng em từng giọt ân thù
góp nhặt lại từng tờ thư em
ta làm di cảo
cho muôn thu rồi cũng lạnh lùng
người có nhớ không người trong lần từ bỏ
trước sau gì rồi cũng xót xa chung
khi mê thiếp hồn ta đà rụng cánh
hát vô chừng em dậy khúc vô biên
ôm hư vọng sầu ta tràn một thuở
tóc hương bay em dáng nhỏ vai hiền
dù thương nhớ cũng xin đừng chờ đợi
đã điêu tàn thôi đừng khóc nghe em
xin hãy trọn sống bên người đành đỗi
coi ngày xưa là sắp tới êm đềm
ta có nhớ cũng phiêu bồng vạn ngã
dù yêu em thì cũng chẳng ra gì
ta chếch choáng nên suốt đời vội vã
biết có buồn tự buổi em đi
người trở giấc giữa lòng ta với rượu
thở hơi nồng theo men đắng lênh đênh
đêm thức dậy cùng linh hồn thoát ngục
ngày vô biên thôi soải cánh vô tình
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN