em cài răng giữa sương ngâu
từ anh tóc bỗng đổi màu tử sinh
bao năm tình lạc xa tình
lời đưa có dựng yên bình hôm mai
ngỡ rằng tình đã thôi phai
ngờ đâu sông nước vẫn hoài long đong
chờ nhau lúa cũng lụy đòng
cõi xưa giềng mối chung giòng về đâu
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN