sống lang bạt nhưng lòng anh vẫn Huế
dù hiên nhà tàn lạnh hạt sương con
sao úa rụng quanh em cười với Huế
như mây vờn bên yểu điệu chân son
con mắt ướt cụm bèo trưa trôi dạt
thuyền lên khơi ai ngóng đợi thuyền về
quá hoang phế mưa thành xưa nặng hạt
nghẹn tiếng hò trong đêm vắng ai nghe
em cam phận giữa ngục tù thiếu nữ
tận phương trời anh chỉ áng mây hoang
uống ngụm nước đã hao mòn cuộc lữ
núi sông này xin gửi lại em mang
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN