Thursday, February 18, 2016

NGÁT TƯỞNG

(tặng Trần Thị NgH,
cũng đành lòng như yêu dấu em)


có phải em một đời bay ngang
có phải em như nỗi vô cùng
trên giọt nước mắt lăn khô hai bờ má đỏ
có phải em đêm đốt lửa tự tình
thấy hiện nhân dáng ngày hiu hắt

có phải em
quay chùng giữa anh bây giờ mòn liệt
có phải em hóa thể những tế bào
trên những sợi máu vàng li ti nhắn nhủ

anh bây giờ vẽ tay lên đời mình
với hoài thai như ngọn đèn buổi tối
anh bây giờ làm kẻ nô vong mình
với em trên thường tình heo hút

cũng đành lòng cho yêu dấu anh
cũng đành lòng như yêu dấu em
mùa đông và mặt trời mọc ngược
giữa đầu tiên anh, em hè phố ngập ngừng
và cuối cùng em phương người mù biệt

dù sáng mai em về em đi
dù sáng mai em soi gương làm dáng với mình
như bóng tối giữa ban ngày
em vuốt mặt giữa lạ lùng
vẫn còn giữa đời làm sao anh thấy

NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
(Trích TỪ GIÃ NGÀY)